Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 144: Như thế ưa thích lỗ tai thỏ?

Tô Hàng hai mắt mang theo ý cười, một mực tiến đến gần Lâm Giai.
Đầu óc Lâm Giai như mộng, theo bản năng hỏi: "Ta... Ta thấy trên tóc ngươi dính gì đó, định giúp ngươi phủi đi..."
Nói xong, tay nhỏ của Lâm Giai bối rối vò tóc Tô Hàng một hồi. Mái tóc vừa được vuốt lại của hắn trong nháy mắt rối bù.
Nhìn dáng vẻ nàng sợ hãi đến luống cuống chân tay, Tô Hàng nhếch miệng: "Dính gì đó? Chẳng lẽ không phải ngươi dùng tóc ta làm trò gì đó sao?"
"Ta... Đâu có..."
Lâm Giai nói xong liền nhanh chóng đứng dậy, giả vờ vô tội quay mặt đi nơi khác. Chỉ là ánh mắt né tránh đã bán đứng tâm tư nhỏ bé của nàng.
"Không có?"
Tô Hàng cười cười, xoa đầu rồi đứng dậy: "Lâm lão sư, ngươi không ngoan chút nào, đã học nói dối rồi?"
"Ta... Ta..." Bị Tô Hàng vạch trần, Lâm Giai lập tức đỏ mặt. Nàng khẽ cắn môi, rồi hừ nhẹ: "Ngươi cũng giả vờ ngủ đó thôi."
Nhanh chóng nói một câu, nàng lại nhìn Tô Hàng, mặt đỏ bừng nhíu mày nói: "Ngươi sớm đã tỉnh rồi đúng không?"
"Cũng không, chỉ là vừa lúc lúc ngươi chụp ảnh xong thì ta tỉnh." Tô Hàng nhếch miệng cười gian: "Ai bảo tiếng chụp ảnh của ngươi to quá, đánh thức ta luôn."
"Lúc chụp ảnh..." Lâm Giai lẩm bẩm một mình, vẻ mặt lập tức như muốn khóc đến nơi: "Vậy chẳng phải ngươi đã tỉnh từ lâu rồi sao?"
Vậy những hành động đủ kiểu phía sau của mình...
Lâm Giai khẽ hé miệng nhỏ, mếu máo nhìn Tô Hàng, hận không thể úp mặt xuống. Toàn bộ bị phát hiện hết rồi... Xấu hổ quá đi!
Thấy Lâm Giai bối rối không biết làm sao, Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, khó nén ý cười nói: "Thật ra cũng không tính là sớm lắm."
Hắn nói xong liền hơi cúi người, đưa tay sờ đến điện thoại của Lâm Giai: "Đưa đây, cho ta xem, vừa rồi ngươi đã chụp những gì?"
Vừa dứt lời, Tô Hàng đã cầm điện thoại trong tay. Thấy vậy, Lâm Giai kinh hoàng mở to mắt, xông thẳng về phía hắn: "Không cho phép xem!"
Kinh hô một tiếng, nàng vội vàng giật lại điện thoại di động của mình.
Tô Hàng né tránh, Lâm Giai nhào thẳng vào không khí.
"Ô..." Xoa cái mũi vừa đụng vào vai Tô Hàng, Lâm Giai đỏ vành mắt, trong mắt lộ vẻ long lanh nhìn Tô Hàng.
Mắt thấy Tô Hàng đang nhìn màn hình, nàng không kịp quan tâm mũi đau, lại tiếp tục nhào tới: "Không được!"
Vừa nói, cả người nàng lại bò lên người Tô Hàng, liều mạng che màn hình điện thoại lại.
Thấy Lâm Giai vì che màn hình điện thoại mà thậm chí "dũng cảm" ép lên người mình, Tô Hàng nhíu mày.
Nhìn phản ứng này, chắc chắn là chụp cái gì đó "vi phạm lệnh cấm" nên mới không dám để mình xem.
"Ngoan, ta chỉ nhìn một chút thôi." Tô Hàng vừa nói, mắt hơi nheo lại, trực tiếp giữ chặt tay Lâm Giai đang che, từ từ gỡ tay cô ra.
Dù Lâm Giai có khỏe đến đâu, cũng không mạnh bằng hắn.
Tuyệt vọng nhìn bức ảnh trên màn hình hiện ra trước mắt Tô Hàng, Lâm Giai bĩu môi, gấp gáp nhắm mắt lại.
Xong rồi! Bị nhìn thấy hết rồi! Đáng lẽ nàng không nên tùy tiện đặt làm hình nền điện thoại...
Lén lút nhìn không tốt sao. . .
Nghĩ vậy, Lâm Giai càng thêm tuyệt vọng, trực tiếp vùi mặt vào trước người Tô Hàng.
Một bên khác, Tô Hàng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của nàng, tấm hình chính mình đeo một đôi tai thỏ, lâm vào trầm tư.
Ân... còn tự động ửng hồng trên má.
Thật là... khiến người ta không nói nên lời.
"Lâm đồng học, đây là cái gì vậy? Hả?" Tô Hàng nhíu mày nhìn Lâm Giai trước mặt đang biến thành đà điểu.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Hàng, Lâm Giai không nhúc nhích, dường như đã quyết tâm giả ngốc cho qua chuyện.
Nhưng Tô Hàng sao có thể bỏ qua như vậy? Dám chụp loại hình này cho hắn? Không "dạy dỗ" một chút sao được?
Mắt hơi nheo lại, Tô Hàng thu tay, ôm chặt Lâm Giai không nhúc nhích trước mặt vào lòng: "Lâm đồng học, rất thích tai thỏ à? Hửm?"
"...". Nghe được câu này, người Lâm Giai rõ ràng cứng đờ.
Một giây sau, nàng không rên một tiếng mà nhanh chóng lắc đầu.
Thấy đầu nàng lắc như trống bỏi, Tô Hàng nheo mắt cười khẽ: "Đưa đây, mở album ảnh, để ta xem còn gì nữa không?"
"Không được..." Lâm Giai lẩm bẩm buồn bực, lắc đầu càng nhanh hơn.
Nhíu mày, Tô Hàng trực tiếp nắm chặt tay phải của nàng, duỗi ngón cái đặt lên chỗ mở khóa vân tay. Đến khi Lâm Giai kịp phản ứng.
"Cạch!" Điện thoại đã mở khóa thành công.
"Ngươi... Ngươi quá đáng rồi!" Lâm Giai ngẩng đầu lên, bối rối nhìn Tô Hàng.
Nghe vậy, Tô Hàng cười xoa đầu nàng: "Nếu như ngươi không chụp những thứ không nên chụp, thì ta có tính là quá đáng không?"
"Ta..." Lâm Giai oan ức há hốc mồm, đột nhiên đứng dậy, vừa co chân muốn bỏ chạy thì đã bị Tô Hàng kéo lại một phát, lại lần nữa ngã ngồi xuống ghế sofa.
"Còn muốn trốn?" Vừa nói, Tô Hàng vừa ôm chặt Lâm Giai vào lòng.
Nhìn cánh tay đang giữ chặt mình, Lâm Giai đáng thương cúi đầu, chột dạ nói: "Ta không chạy nữa, ngươi có thấy mấy cái khác không..."
"Tại sao lại không thể xem?" Tô Hàng nói xong, mở album ảnh ra. Một giây sau, lông mày hắn nhướng lên.
Chậc chậc chậc... Khó trách chột dạ, không cho mình xem. Mấy tấm hình này đúng là Ngũ Hoa Bát Môn mà!
Ngoài mấy tấm dễ thương ra, còn không ít tấm nghịch ngợm. Trong đó có một tấm hắn trực tiếp biến thành tên nhà giàu mới nổi đeo dây chuyền vàng, hút xì gà. Cái lỗ mũi còn muốn nghếch lên tận trời.
"Lâm lão sư à, trẻ con chưa mọc răng hết hả?" Tô Hàng nhìn Lâm Giai đang co ro bất an trong lòng, nhướng mày cười khẽ.
Toàn thân cứng đờ, Lâm Giai chột dạ nhìn mũi chân, nhỏ giọng nói: "Cũng... cũng còn tốt mà."
"Còn tốt?" Người phụ nữ này còn khoe khoang với mình?
Tô Hàng khẽ cười một tiếng, đột nhiên giơ điện thoại lên. Ngay khi Lâm Giai còn đang nghi hoặc hắn định làm gì thì hắn đột nhiên ấn nút chụp ảnh.
"Rắc" một tiếng. Bức ảnh Lâm Giai đeo đôi tai thỏ đã hiện ra trên điện thoại.
"Cũng không tệ, rất đáng yêu." Cười nhạt một tiếng, Tô Hàng đưa điện thoại cho Lâm Giai: "Gửi tấm này cho ta."
"Hả?" Kinh ngạc nhìn Tô Hàng một chút, Lâm Giai khẽ nhếch miệng: "Ngươi không tức giận sao?"
"Tại sao phải tức giận?" Tô Hàng nói xong liền xoa xoa má Lâm Giai: "Nói thật là tức, là vì ngươi lén chụp, còn không cho ta xem đấy."
"Vì mấy bức ảnh này mà tức giận, ta nhỏ nhen vậy sao?"
"Ừm... ta không thấy ngươi nhỏ nhen." Nghe vậy, Lâm Giai có chút xấu hổ cắn môi.
Vừa rồi nàng vẫn lo lắng, Tô Hàng sẽ tức giận vì chuyện ảnh chụp, xem ra nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
"Ngươi muốn giữ tấm hình này làm gì vậy?" Lâm Giai vừa nói, vừa nhận điện thoại, gửi ảnh mình vừa chụp cho Tô Hàng.
Nhìn nàng rõ ràng đoán được, nhưng vẫn cố nén muốn giương khóe miệng lên, giả vờ như không biết, Tô Hàng cười lắc đầu: "Đương nhiên là làm giống chuyện của ngươi rồi."
"Cứ như vậy, chuyện ngươi chụp ảnh sẽ xem như hòa nhau."
Qùy cầu một đợt hoa tươi, cầu buff và đề cử, cảm ơn các vị độc giả đã ủng hộ suốt thời gian qua! (▽)
Bạn cần đăng nhập để bình luận