Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 733: Ba ba, cái này con thỏ xem xét cũng ăn rất ngon!

Chương 733: Ba ba, con thỏ này trông cũng ngon lành đấy!
Khúc nhạc dạo ngắn của Lâm Diệu Ngữ cũng không kéo dài được bao lâu. Ăn cơm trưa xong, Tô Hàng lại dẫn lũ trẻ ra ngoài đi dạo một vòng tiêu cơm, rồi đưa chúng về ngủ trưa. Có người đề nghị buổi tối tổ chức một bữa tiệc lửa trại, phần lớn mọi người đều đồng ý, nên đã quyết định tổ chức hoạt động này.
Để chuẩn bị cho tiệc lửa trại, chắc chắn không thể thiếu đồ ăn. Rất nhiều người vẫn nhớ mãi không quên món cá nướng mà Tô Hàng đã làm buổi trưa, liền chủ động muốn đi cùng bắt cá. Những người còn lại thì đi theo Vương Thăng ra ngoài nhặt củi và hái quả dại.
Dù sao cũng có nhiều người giúp đỡ bắt cá, hơn nữa Tô Hàng còn cần phải dạy bọn họ, nên anh rất vui vẻ và thảnh thơi, dẫn lũ trẻ ngồi bên bờ, chỉ bảo cho chúng cách bắt. Tuy nhiên, không phải ai cũng học nhanh như vậy. Có người nửa ngày vẫn không biết cách bắt cá, cuối cùng Tứ Bảo sốt ruột quá liền lao thẳng xuống sông, cầm tay chỉ việc cho những người lớn tuổi hơn mình như chú bác dì bắt cá. Có người bị một đứa trẻ nhỏ như Tứ Bảo dạy thì ngượng ngùng, luôn miệng cảm ơn. Cũng có người ngược lại rất thoải mái, dứt khoát gọi Tứ Bảo một tiếng "Tiểu lão sư". Nhìn Tứ Bảo đắc ý với cái vẻ mặt đó, Tô Hàng dở khóc dở cười.
Đại Bảo và các em đều chống cằm, chớp mắt nhìn chằm chằm cái miệng sắp toe toét đến tận mang tai của Tứ Bảo.
"Tiểu Trác thật là vui vẻ quá đi." Tam Bảo bĩu môi nhỏ, có chút bất lực với dáng vẻ của em trai mình.
Nhị Bảo cười khúc khích, dịu dàng nói: "Tiểu Trác được nhiều người công nhận khả năng như vậy, chắc chắn vui vẻ rồi."
Lục Bảo gật đầu lia lịa, thay ca ca cao hứng nói: "Nếu là em mà được nhiều người khen như vậy, em cũng sẽ rất vui."
"Tiểu Nhiên, em có muốn đi dạy mọi người không?" Tam Bảo láu lỉnh chớp mắt, cười hì hì nhìn em gái.
Nghe vậy, Lục Bảo vội vàng lắc đầu: "Em không được đâu, em bắt cá kém lắm." Cô bé thực sự bắt rất tệ, nên buổi trưa khi bắt cá, ba mới để cô bé phụ trách xách xô đựng cá đã bắt được. Bởi vì chỉ cần dụng cụ làm tốt, cô bé chỉ cần đứng im một chỗ là có thể bắt được cá.
"Em cũng không nên phủ nhận mình như vậy." Tam Bảo lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Ba ba mụ mụ chẳng phải đã nói rồi sao? Chúng ta phải tự tin vào chính mình chứ!"
"Tự tin của chị đúng là mù quáng." Ngũ Bảo nhỏ giọng nói thêm vào.
Tam Bảo nghe xong lời này, lập tức phồng má nhìn em gái.
"Chị đây là tràn đầy tự tin, sao có thể nói là mù quáng được chứ?"
"Được thôi, tràn đầy tự tin." Ngũ Bảo nhún nhường gật đầu.
Tam Bảo khẽ hừ một tiếng, đắc ý cười lên.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần của con bé, Tô Hàng bất lực lắc đầu. Mấy đứa con nhà mình đúng là rất thông minh. Ngoại trừ thông minh, nếu nói ai cẩn thận nhất thì đó là Đại Bảo, Nhị Bảo và Lục Bảo, chúng luôn có thể quan sát chính xác tâm tình của người khác. Còn Ngũ Bảo thì hơi độc miệng một chút, nhưng trong lòng lại thành thục và lý trí hơn, thuộc kiểu mà một mình ra ngoài, hai vợ chồng anh tuyệt đối sẽ không lo bị lừa bán. Tiểu gia hỏa này không những sẽ không bị lừa bán mà còn có thể xoay người đối phương như chong chóng ấy chứ.
Đại Bảo cũng cơ trí như Ngũ Bảo, chỉ là không độc miệng bằng. Thêm hai đứa nhóc lại còn học võ, có khả năng bảo vệ mình. Với Đại Bảo và Ngũ Bảo, Tô Hàng và Lâm Giai từ trước đến nay luôn yên tâm nhất. Nhị Bảo và Lục Bảo, dù rất hiền lành nhưng lại có phần nhút nhát, trực giác lại rất nhạy bén. Nếu gặp ai mà chúng cảm thấy không tốt, chắc chắn sẽ lập tức trốn thật xa. Còn Tam Bảo và Tứ Bảo thì là loại tính cách có thần kinh hơi lớn. Ví dụ như Ngũ Bảo độc miệng, Tam Bảo liền nghe không hiểu. Điều mà Tô Hàng và Lâm Giai quan tâm nhất, cũng chính là hai đứa nhỏ này. Hai đứa này thuộc kiểu trên đường có một bà lão kêu không khỏe, liền sẽ lập tức xông vào giúp đỡ ấy. Tứ Bảo còn đỡ một chút, còn biết võ. Tam Bảo thì đúng là đơn thuần dễ bị lừa, lại không dễ dàng chạy trốn.
"Sau này ra ngoài, con đừng tùy tiện giúp đỡ người khác, ông bà già cũng không được." Tô Hàng không yên tâm, bẹo má Tam Bảo dặn dò. Tiểu gia hỏa cảm thấy ba đột nhiên nói câu đó thật kỳ lạ, chỉ có thể vô tội chớp mắt gật đầu đồng ý. Nhìn con bé như vậy, Tô Hàng biết ngay là con bé chẳng nhớ gì vào đầu. Bất lực cười cười, anh chỉ có thể tự nhủ trong lòng, sau này phải nhắc Tam Bảo nhiều hơn mấy lần nữa thôi.
"Ba ba, ba nhìn kìa, có thỏ!" Đúng lúc Tô Hàng đang nghĩ đến chuyện này, Đại Bảo đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở. Nghe vậy, Tô Hàng nhìn theo hướng tay con chỉ, quả nhiên thấy một con thỏ đang gặm cỏ trong bụi cây phía trước.
"Ba ba, chúng ta có muốn bắt thỏ không ạ?" Nhị Bảo chớp mắt, đột nhiên có chút kích động. Trong đầu nàng đã bắt đầu hiện lên các món ăn liên quan đến thỏ. Nào là đầu thỏ cay tê, thỏ đinh xào tương, chân thỏ nướng… Nghĩ tới nghĩ lui, cô bé thậm chí còn nuốt một ngụm nước miếng thèm thuồng.
Nhìn vẻ mong chờ của chúng, Tô Hàng cười đứng dậy, nói: "Đã gặp rồi thì đương nhiên là phải bắt rồi, tối nay nướng thỏ cho các con ăn."
"A!"
"Ba ba vạn tuế!"
Lũ trẻ nghe vậy, lập tức hưng phấn nhảy cẫng lên. Tô Hàng nhíu mày, lập tức nhắc nhở: "Nhỏ tiếng thôi, đừng làm thỏ sợ chạy."
"Ưm! Dạ!" Gật đầu lia lịa, lũ trẻ lập tức che miệng lại. Tô Hàng nhặt một viên đá nhỏ, chậm rãi tiến lại gần mấy bước, sau đó nhắm thẳng đầu con thỏ mà ném.
Bộp!
Cục đá trúng ngay đầu con thỏ. Lũ trẻ mở to mắt nhìn chờ phản ứng của thỏ. Ngay khi chúng lo lắng liệu có phải ba ba ném không đủ lực không, thân con thỏ đột nhiên nghiêng một cái, ngã ra đất.
"Thành công rồi!" Tam Bảo hưng phấn hô to một tiếng, vừa dứt lời đã vội chạy về phía con thỏ. Đại Bảo và các em cũng đuổi theo sát phía sau, sợ thỏ bất ngờ tỉnh lại chạy mất. Tô Hàng thấy vậy, dở khóc dở cười đi theo sau. Đến nơi, Tam Bảo đã xách tai thỏ lên, nhấc con thỏ trắng trắng mập mập lên.
"Ba ba, con thỏ này béo quá, trông chắc chắn ăn ngon lắm!" Vừa dứt lời, bụng tiểu gia hỏa liền vang lên một tràng ùng ục.
Tô Hàng khẽ giật mình, không nhịn được cười phá lên. Nghe tiếng cười của ba, Tam Bảo ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt. Cô bé vội vàng nhét thỏ vào tay anh trai, rồi đánh trống lảng: "Ba ba, thỏ không phải toàn ở theo đàn sao? Chắc ở đây còn nhiều con thỏ khác nữa đấy?"
"Chúng ta bắt thêm mấy con nữa, buổi tối tha hồ mà nướng nhiều kiểu chân thỏ khác nhau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận