Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 90: Cất giữ giám bảo, trên ti vi?

Đường Ức Mai khẽ nhấp một ngụm trà, thỏa mãn nheo mắt lại. Nàng tiếp đó nhìn về phía Lâm Bằng Hoài, nói đùa: "Chẳng phải ngươi nói ngươi hiểu trà sao? Cùng một loại trà, sao ngươi pha ra vị, lại không thơm bằng tiểu Tô pha vậy?"
"Ta..." Lâm Bằng Hoài bị hỏi cho có chút xấu hổ.
Hắn nghiêm mặt ho nhẹ một tiếng, ra vẻ không quan trọng lắc đầu, nói: "Ta chỉ là pha tùy tiện thôi. Nếu ta mà pha nghiêm túc, cũng có thể pha ra vị này thôi!"
"Phụt..." Lâm Bằng Hoài vừa thốt ra câu này, lập tức bị mọi người cười ồ lên.
Đường Ức Mai nhướng mày, ra vẻ bất mãn nói: "Vậy chẳng phải ngươi đã lãng phí không ít trà ngon rồi sao? Toàn là tiền cả đấy."
"Ta... ta thiếu chút đó chắc?" Lâm Bằng Hoài bị nói đến mặt đỏ bừng, trừng Đường Ức Mai một cái.
Hắn tiếp đó nhìn về phía Tô Hàng, đứng dậy vẫy tay, ra hiệu hắn cùng mình ra một chỗ.
Tô Hàng nhướng mày, đi đến.
Quay lưng về phía Tô Hàng, Lâm Bằng Hoài ho nhẹ một tiếng, hạ giọng, giọng điệu cứng ngắc nói: "Cái kia, tiểu Tô à, lát nữa ngươi viết cho ta cách pha Mao Tiêm."
"Hả?" Tô Hàng nghe vậy, cười nhếch miệng.
Nghe tiếng cười mơ hồ của hắn, Lâm Bằng Hoài lại cứng đờ người.
Hắn nhướng mày nói: "Thôi, coi như ta chưa nói gì đi, viết cái khác vậy."
"Sao lại không viết?" Tô Hàng cười cười, cũng hạ giọng nói: "Không chỉ có Mao Tiên mà. Ngươi muốn công thức pha loại trà nào, ta đều viết cho ngươi, đầy nghĩa khí chứ?"
"...Ừm." Lâm Bằng Hoài chần chờ một lát, bực bội gật đầu, sau đó giả bộ như không có chuyện gì đi về phía ghế sô pha.
Nhưng Tô Hàng thấy rõ, khóe miệng cha vợ hơi cong lên. Lúc này chắc trong lòng đang vui nở hoa.
Cười lắc đầu, Tô Hàng cũng đi trở về.
Lâm Giai nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mày nói: "Vừa rồi cha ta nói gì với anh vậy?"
"Không có gì." Tô Hàng trả lời, mắt liếc nhìn Lâm Bằng Hoài.
Nghe thấy Lâm Giai hỏi, cha vợ rõ ràng căng thẳng người. Sau khi nghe mình nói không có gì, lại rõ ràng thả lỏng.
Cái tính sĩ diện này, đúng là chịu tội mà.
Tô Hàng trong lòng bật cười.
Đường Ức Mai thì ngược lại rất rõ Lâm Bằng Hoài đang làm gì, nhướng mày với Lâm Bằng Hoài.
Lâm Bằng Hoài bị nhìn đến xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, tiện tay mở TV, chuyển sự chú ý của mọi người đi.
Trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình liên quan đến tranh chấp gia đình. Không phải tranh đấu giữa mấy cô dì, thì cũng là chiến tranh giữa mẹ chồng nàng dâu.
"Lại là mấy thứ nhảm nhí này." Lâm Bằng Hoài nhướng mày, không chút do dự chuyển kênh.
Thấy kênh tiếp theo phát chương trình giám định đồ cổ, Lâm Bằng Hoài mới để điều khiển từ xa xuống.
Thấy vậy, Đường Ức Mai im lặng: "Con không thấy mấy thứ đó phát ngán hả, cả ngày xem có gì vui?"
"Không mua được, ta không thể xem sao?" Lâm Bằng Hoài không để bụng, tiện tay nhấp một ngụm Mao Tiêm.
Nhẹ nhàng khoan khoái dư vị hương thơm, trong nháy mắt tràn ngập.
Trà này pha, quả thực so với chính mình pha, tốt hơn không phải một chút.
Dễ chịu nheo mắt, hắn mới nhìn lại TV.
"Hôm nay là tết Trung Thu, ở đây, chúng ta xin chúc mọi người một mùa Trung Thu vui vẻ."
Trên TV, người nữ MC mặc sườn xám thêu hoa, cùng một nam MC mặc vest đen bên cạnh, cùng nhau chắp tay nói lời chúc.
Nam MC tiếp lời nữ MC, cười nói: "Nhắc tới, chương trình hôm nay của chúng ta, coi như là một chương trình đặc biệt dành cho tết Trung Thu."
"Không sai." Nữ MC cười nói tiếp: "Vì tiếp theo đây chúng ta sẽ cho mọi người xem những đồ sưu tầm, đều có liên quan đến tết Trung Thu."
"Vì vậy, chúng tôi đã mời những nhà sưu tầm nổi tiếng trong nước, xin mọi người hãy hoan nghênh!"
Nữ MC vừa dứt lời, màn hình TV chuyển sang chiếc bàn dài hình cung.
Bên cạnh chiếc bàn, mấy ông lão ngồi xung quanh. Mỗi người đều có một hộp đựng đồ sưu tầm đặt trước mặt.
Hộp đóng kín, dường như để giữ sự thần bí cho đồ bên trong, hết sức hấp dẫn sự chú ý của người xem.
Ví như Lâm Bằng Hoài, liền bị thu hút thành công. Sự hứng thú của hắn được khơi lên, mắt nhìn chằm chằm TV.
Về phần Đường Ức Mai và mọi người thì ngược lại không có hứng thú lắm, mỗi người tự tán gẫu.
Màn hình nhanh chóng lướt qua mấy ông lão, sau đó lại quay sang nữ MC.
"Mấy nhà sưu tầm, hôm nay mỗi người đều mang đến một món đồ mà họ cho rằng phù hợp nhất với không khí Trung Thu..."
"Oa!" Nữ MC vừa nói, trong phòng ngủ bỗng vang lên tiếng khóc.
Nghe tiếng động này, Tô Hàng và Lâm Giai nghiêm mặt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy.
Nghe thanh âm, mấy đứa nhỏ đều đã tỉnh!
Hai người không chút nghĩ ngợi, vội vã đi về phía phòng ngủ.
Thấy vậy, Đường Ức Mai và Đường Tuệ Vân cũng bận đi theo.
Lâm Bằng Hoài và Hàn Oánh Oánh tự biết không giúp được gì, đành thành thật ở lại.
Vào trong phòng, Lâm Giai phát hiện là Ngũ Bảo cần thay tã.
Ngũ Bảo vừa khóc, liền làm tỉnh luôn Lục Bảo. Hai đứa nhỏ cùng nhau khóc, trực tiếp đánh thức cả Đại Bảo.
Nghe trong phòng ngủ tiếng khóc inh tai nhức óc, Đường Ức Mai và Đường Tuệ Vân cười khổ một tiếng, vội đi tới, mỗi người trông nom một đứa nhóc bắt đầu làm loạn.
Tô Hàng và Lâm Giai thì quen rồi, bình tĩnh hơn nhiều.
Lâm Giai thuần thục thay tã cho Ngũ Bảo, Tô Hàng thì cùng Đường Ức Mai dỗ dành mấy đứa nhỏ khác.
Mười mấy phút sau, mấy đứa nhỏ hết khóc, nhưng cũng tỉnh táo.
Thấy vậy, Tô Hàng và mọi người đều bất lực.
"Phải làm sao bây giờ? Hay là mình ở lại trông tụi nó?" Tô Hàng nhìn Lâm Giai hỏi.
Lâm Giai vừa muốn gật đầu, Đường Ức Mai đã nhăn mặt nói: "Vậy hai con không mệt chết sao?"
Nàng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Hay là thế này, mỗi người bế một đứa, mang ra phòng khách chơi một chút."
"Bọn nhỏ cứ ở mãi trong phòng, cũng không thích hợp."
Nói xong, nàng bế Đại Bảo Tô Thần trước, hướng phòng khách đi.
Nhanh chân đến trước mặt Lâm Bằng Hoài, Đường Ức Mai dưới cái nhìn kinh ngạc của hắn, trực tiếp đặt Đại Bảo vào lòng hắn.
Lâm Bằng Hoài vốn đang ngồi thoải mái, vừa tiếp xúc với Đại Bảo, động tác lập tức cứng ngắc.
Hắn hai tay nâng thân thể Đại Bảo, hai chân không dám nhúc nhích, mắt sững sờ nhìn chằm chằm Đại Bảo.
Đôi mắt của Đại Bảo cũng nhìn thẳng vào hắn, sau đó hé cái miệng nhỏ.
Đặt hai tay bé trước người, phấn khích hướng về bộ râu của ông ngoại vồ tới.
Lâm Bằng Hoài thấy vậy, khóe miệng đang rũ xuống chậm rãi cong lên.
"Ta chỉ bế một chút thôi."
Hắn cứng miệng nói một câu, ôm Đại Bảo cẩn thận hơn, sau đó tiếp tục xem TV.
Đường Ức Mai cười cười, cũng không vạch trần hắn.
Đường Ức Mai xong, Đường Tuệ Vân đi đến, sau đó đem Nhị Bảo Tô Ngữ ngoan ngoãn, giao cho Hàn Oánh Oánh.
Lần đầu tiên bế trẻ, động tác của Hàn Oánh Oánh còn cứng ngắc hơn Lâm Bằng Hoài.
Nhưng mà cô nàng thích ứng rất nhanh, không bao lâu đã cùng Nhị Bảo nhìn nhau cười.
Thấy hai người không có vấn đề, Tô Hàng và Lâm Giai mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Ức Mai bế Tam Bảo Tô Tiếu, Đường Tuệ Vân bế Tứ Bảo Tô Trác, Lâm Giai bế Ngũ Bảo Tô Yên, Tô Hàng bế Lục Bảo Tô Nhiên.
Mấy người lần lượt đi ra phòng ngủ, cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.
Số người trong phòng khách, lập tức từ sáu người, biến thành mười hai người.
Dù cho sáu đứa nhỏ vẫn chưa lớn.
Nhưng mười hai người cùng nhau tụ họp, khung cảnh cũng có chút hùng vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận