Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1452: Muốn hay không giải cứu ngươi một chút lão ba?

"Chương 1452: Muốn hay không giải cứu ba ngươi một chút?"
"Ta..." Nghe vậy, Cung Mậu Nhan nhất thời có ý muốn phản bác, nhưng ấp úng nửa ngày, thực tế không nghĩ ra được lời nào có thể phản bác mạnh mẽ.
Dù sao Trương Vân nói đúng sự thật, cho dù những đồ sưu tầm kia có trân quý thế nào, thì cuối cùng vẫn chỉ là đồ vật, so với tính mạng con người thì thực sự có chút không đáng kể.
Nhưng vấn đề là, hôm nay Cung Thiếu Đình ở nhà đâu có làm sao, sau đó lại không chịu ngồi yên, đi mân mê những đồ sưu tầm của hắn. Loại chuyện này, ai thật sự yêu thích những thứ đó thì không thể nhịn được. Không còn cách nào, Cung Mậu Nhan mới trực tiếp đá Cung Thiếu Đình ra ngoài.
Hắn nghĩ Cung Thiếu Đình lớn như vậy rồi, chắc cũng tự lo liệu được, hôm trước vừa gặp tai nạn xe, hôm sau lại xảy ra chuyện gì à? Nhưng sự thật là Cung Thiếu Đình mãi đến giờ vẫn chưa về, Trương Vân thì lại về sớm, mà nàng lại không thấy bóng dáng Cung Thiếu Đình ở nhà.
Sau đó, bọn họ thậm chí đã hỏi Thư Ngọc cùng mấy người thân thích xung quanh, nhưng vẫn không có tin tức gì về Cung Thiếu Đình. Lần này, Trương Vân lập tức nổi nóng, trong lòng vô cùng lo lắng, sợ cái đứa con không biết lo của mình lại gặp chuyện gì.
Gặp tai nạn xe mà không sao, đã là may mắn trong may mắn, nếu thêm một lần nữa, nàng sợ rằng sẽ ngất tại chỗ mất. Bất đắc dĩ, Trương Vân và Cung Mậu Nhan mới gọi điện đến chỗ Tô Hàng.
"Cái này..." Thấy vậy, Tô Hàng có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Cung Thiếu Đình, ý là để chính hắn xem xử lý sao đây. Trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng Trương Vân chất vấn Cung Mậu Nhan sao hôm nay tuyết chưa tan mà lại đưa chìa khóa cho Cung Thiếu Đình gì đó.
Dựa theo tình hình này, đoán chừng hai người họ còn phải cãi nhau một hồi nữa, nói là cãi nhau, chi bằng nói là Cung Mậu Nhan đang bị mắng đơn phương. Dù sao thì hắn cũng là người đuối lý trước, lúc này nói gì cũng không cãi lại được Trương Vân.
"Hì..." Thấy thế, Cung Thiếu Đình không nhịn được le lưỡi, có vẻ hơi xấu hổ. Vốn dĩ lúc Cung Thiếu Đình nói chuyện này vào buổi trưa, hắn cũng không để ý, không ngờ sự tình cuối cùng lại bị Tô Hàng nói trúng.
"Hay là ngươi cầm điện thoại gọi cho ba mẹ ngươi đi? Tiện thể giải cứu cha ngươi luôn." Dừng một chút, Tô Hàng lại quay sang đề nghị.
Trương Vân và Cung Mậu Nhan bên kia vẫn cãi nhau không ngừng, Tô Hàng đoán dù hắn nói gì hai người cũng không nghe lọt tai, có lẽ hắn giải thích thêm cũng vô ích. Cho nên, muốn hai người kia ngừng cãi nhau, e là phải Cung Thiếu Đình đích thân gọi điện cho Trương Vân mới được.
"Được, vậy ta gọi điện thoại." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình cũng gật đầu nhẹ, sau đó vội vàng đáp. Mặc dù hôm nay bị chính ba mình đuổi ra ngoài, nhưng Cung Thiếu Đình không muốn thấy cha mình vì hắn mà bị mắng.
Ngay sau đó, hắn mò vào túi sau, lấy điện thoại ra. "Ơ kìa? Sao không sáng thế? Chẳng lẽ hỏng rồi, dù sao cũng là điện thoại hàng hiệu, chắc không đến nỗi đâu..."
Hắn nghịch màn hình điện thoại hồi lâu, mà màn hình chẳng thèm sáng một cái, điều này khiến hắn không khỏi bồn chồn.
"Chẳng lẽ điện thoại hết pin rồi?" Thấy thế, Tô Hàng không nhịn được nhắc một câu. Hắn luôn cảm thấy tên đồ đệ này, sau khi học điêu khắc băng điêu, dường như càng ngốc hơn trước.
"À à, ta thử xem." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình hình như mới nhớ ra, vội vàng nhấn nút nguồn.
Một lát sau, điện thoại bật lên, quả thật là hết pin. Vừa khởi động, hắn liền thấy cột sóng điện thoại báo mấy chục cuộc nhỡ, mở ra xem, thì ra toàn là cuộc gọi nhỡ của Cung Mậu Nhan và Trương Vân.
"Cái này..." Thấy cảnh này, khóe miệng Cung Thiếu Đình không nhịn được giật giật. Ban đầu hắn đối với sự lo lắng của Trương Vân và Cung Mậu Nhan chưa có ấn tượng và hiểu biết sâu sắc, nhưng nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, hắn đã phần nào hiểu ra. Nếu Cung Mậu Nhan và Trương Vân không quá gấp gáp, thì chắc sẽ không liên tục gọi nhiều cuộc như vậy.
Ngay sau đó, Cung Thiếu Đình vừa định gọi lại cho Trương Vân, nhưng chưa kịp bấm số, thì trên màn hình đã xuất hiện thông báo "pin yếu, tự động tắt nguồn". Sau đó, thì không có sau đó nữa.
"Thôi, tắt máy rồi..." Cung Thiếu Đình có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Hàng, nhún vai, rồi nói. Hắn cũng muốn gọi điện thoại lại, nhưng chỉ còn lại chút pin này, có thể làm được gì? E rằng chưa nói được một câu, pin đã cạn sạch.
"Ai ~ Buổi trưa ta chẳng phải đã nhắc ngươi, bảo ngươi tốt nhất nên dành chút thời gian, báo bình an cho ba mẹ ngươi sao?" Thấy thế, Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận