Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 498:: Không cẩn thận đái dầm?

Chương 498: Không cẩn thận tè dầm?
Sau khi chơi một vòng ở Disney, chơi xong năm sáu hạng mục thì trời cũng đã gần tối, mấy đứa nhỏ cũng đã thấm mệt.
Về đến nhà, ăn cơm tối xong, bọn chúng liền sớm leo lên giường đi ngủ.
Tô Hàng và Lâm Giai cũng nhân cơ hội này, thật tốt tận hưởng chút không gian riêng tư hiếm hoi của hai người.
Một đêm bình yên trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, do trời nhiều mây nên sắc trời có hơi u ám.
Trong phòng ngủ nhỏ, mấy đứa trẻ vì hôm trước chơi quá mệt nên vẫn đang ngủ say sưa.
Cộng thêm thời tiết, chiếc ổ chăn ấm áp khiến chúng ngủ ngon giấc hơn.
Đúng lúc này, bắp chân của Ngũ Bảo đột nhiên đạp mạnh một cái.
Tiểu nha đầu nhíu mày lại, thân thể bé nhỏ cũng theo đó run rẩy.
Gần như cùng lúc, đôi mắt của nàng mở bừng ra.
Bàn chân nhỏ tìm kiếm chiếc đệm giường hơi ẩm ướt, cảm giác xấu hổ mãnh liệt, trong nháy mắt xộc lên não.
"... "
Sững sờ mất vài giây đồng hồ.
Ngũ Bảo cắn môi, đỏ hoe mắt nghẹn ngào một hồi lâu, cuối cùng kéo chăn lên che kín người mình.
Mấy đứa nhỏ khác bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không phát hiện ra nàng không được khỏe.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Ngũ Bảo rốt cuộc vẫn không nhịn được, khẽ nức nở bắt đầu.
"Ô... Ô ô..."
Tiếng khóc nho nhỏ buồn bực không ngừng phát ra từ trong đống chăn nhỏ.
Mơ màng nghe được âm thanh, Đại Bảo dụi mắt, nhướng mày ngồi dậy.
Vì còn chưa tỉnh ngủ nên mắt hắn vẫn còn ngơ ngác.
Nhưng nghe tiếng khóc, hắn vẫn cố gắng trèo sang cạnh chăn của Ngũ Bảo.
"Tiểu Yên..."
Tay nhỏ vỗ vỗ vào chỗ đang che kín kia, Đại Bảo nhíu mày nhỏ, lo lắng hỏi: "Tiểu Yên sao lại khóc?"
"... "
Nghe thấy giọng ca ca, Ngũ Bảo vội vàng nín khóc, chỉ sợ ca ca vén chăn lên thấy mình tè dầm.
Thấy muội muội không lên tiếng cũng không khóc nữa, Đại Bảo bĩu môi nhỏ, học bộ dáng của ba, nhỏ giọng nói: "Tiểu Yên có chuyện gì không vui thì có thể nói với ca ca mà, ca ca sẽ giúp Tiểu Yên."
"... "
Nghe vậy, Ngũ Bảo vẫn không lên tiếng, sau đó lặng lẽ hít hít mũi ngăn nước mắt.
Nghe có tiếng động, Đại Bảo xoay mông nhỏ, nhướng mày suy nghĩ một lát rồi đột nhiên trèo xuống giường.
Khó nhọc mở cửa phòng ngủ, hắn nhắm thẳng hướng phòng ngủ chính mà chạy đến, bắt đầu gõ cửa.
Cộc cộc cộc!
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng đã đánh thức Tô Hàng và Lâm Giai từ trong giấc mơ.
Buông cánh tay đang ôm Lâm Giai ra, Tô Hàng lật người, rời giường.
"Két"
Mở cửa ra, thấy người đứng bên ngoài là Đại Bảo, anh liền vươn tay ôm lấy cậu nhóc vào lòng.
"Sao vậy?"
Thấy con trai lo lắng, Tô Hàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con hỏi thăm.
"Tiểu Yên khóc."
Tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn của ba, Đại Bảo sốt ruột nói: "Tiểu Thần vừa tỉnh, liền nghe thấy tiếng Tiểu Yên khóc."
"Tiểu Thần hỏi Tiểu Yên làm sao, Tiểu Yên không nói."
"Tiểu Yên?"
Nhíu mày, Tô Hàng vội vàng quay vào phòng mặc quần áo.
Thấy thế, Lâm Giai cũng xoay người ngồi dậy, vừa mặc áo khoác vừa nói: "Sao thế?"
"Tiểu Thần nói Tiểu Yên khóc, không biết có chuyện gì, ta đi qua xem thế nào."
Tô Hàng vừa nói xong liền lại ôm Đại Bảo lên, chuẩn bị đi qua phòng ngủ nhỏ.
Thấy vậy, Lâm Giai vội vàng đi theo.
Hai vợ chồng, một đường nhỏ giọng đi vào phòng ngủ nhỏ.
Trước khi mở cửa, bọn họ lại lần nữa nghe thấy tiếng khóc khe khẽ không ngừng thông qua khe cửa.
Sau khi tiếng cửa mở, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại.
Thấy thế, Tô Hàng và Lâm Giai nhẹ nhàng bước chân, nhỏ giọng đi vào phòng ngủ nhỏ.
Sau khi đặt Đại Bảo trở lại trên giường, Tô Hàng ngồi xuống bên cạnh đống chăn của Ngũ Bảo.
"Tiểu Yên, có khó chịu không?"
"... "
"Có muốn mở chăn ra hít thở chút không?"
Thấy Ngũ Bảo không nói gì, Tô Hàng lại hỏi một câu.
"... "
Sụt sịt mũi, Ngũ Bảo lại càng kéo chăn che kín người hơn.
Lông mày hơi nhíu lại, Tô Hàng lo lắng đặt tay lên chăn.
Sau đó cách lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngũ Bảo.
Ở bên cạnh, Lâm Giai lo lắng nắm chặt tay, cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Là gặp ác mộng sao? Con muốn kể với ba và mẹ một chút không?"
"... "
Lần này, Ngũ Bảo vẫn không hề lên tiếng.
Nhưng căn cứ vào sự dịch chuyển của chăn, Tô Hàng và Lâm Giai xác định được nàng đang lắc đầu.
"Vậy ba mẹ không hỏi nữa, con mở chăn ra trước được không?"
Sợ con gái khó chịu, Lâm Giai khẽ kéo chăn ra.
Hành động này, giống như là kích thích đến Ngũ Bảo.
Một giây sau, chiếc chăn lại càng bị kéo chặt hơn.
Lần này, đến cả Tô Hàng cũng không chịu được nữa.
Ngay lúc anh chuẩn bị vận dụng thêm chút sức để giật chăn ra, thì tầm mắt đột nhiên rơi xuống phần dưới chăn.
Ở mép chăn, lộ ra một mảng đệm giường có màu đậm hơn.
Vốn chăn nên ở dưới tấm đệm.
Nhưng do Ngũ Bảo kéo chăn quá chặt nên cái vết kia ngược lại lộ ra.
Hiểu chuyện gì đã xảy ra, Tô Hàng bất đắc dĩ bật cười, ghé vào tai Lâm Giai giải thích một câu.
Biết Ngũ Bảo phản ứng như vậy là do tè dầm, Lâm Giai cũng có chút dở khóc dở cười.
Mấy đứa con nhà mình, từ hai tuổi rưỡi trở đi đã không còn tè dầm nữa.
Mặc dù Tô Hàng và Lâm Giai chưa từng nói gì, nhưng trải qua quá trình trưởng thành, bọn chúng cũng dần coi việc tè dầm là một chuyện đáng xấu hổ.
Nhất là Ngũ Bảo tính tình lại càng mạnh mẽ hơn.
Thấy ca ca tỷ tỷ và muội muội đều không tè dầm, chỉ có mình tè dầm, sự khác biệt trong lòng sẽ càng lớn, chắc chắn là nhất thời không chấp nhận nổi sự thật này.
Khẽ hắng giọng, Tô Hàng dang tay ra, đột ngột ôm trọn chiếc chăn lên.
Một giây sau, kèm theo tiếng kinh hô của Ngũ Bảo.
Cả chăn lẫn con gái đã bị Tô Hàng ôm chặt vào lòng.
Định thần lại, tầm mắt chạm mặt ba.
Thân thể nhỏ bé của Ngũ Bảo cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, né tránh muốn chạy trốn.
Nhưng nàng sao có thể chạy nhanh hơn ba.
Ném chiếc chăn trong tay sang một bên, Tô Hàng nhào tới ôm chặt lấy tiểu nha đầu trong lòng.
"Ô... Ba buông tay!""Buông tay ra, Tiểu Yên không muốn ôm ôm!"
Mặt nhỏ nhăn nhó, Ngũ Bảo vừa giãy dụa vừa la lớn.
Tô Hàng nhíu mày lại, nói thẳng: "Con còn kêu nữa, ca ca tỷ tỷ và muội muội sẽ tỉnh giấc."
Nghe câu này, tiểu nha đầu trong lòng ngay lập tức không động đậy nữa.
Cúi đầu nhìn cô con gái đang cố rụt mình trong lòng, Tô Hàng chậm rãi nhẹ giọng hỏi: "Có muốn nói cho ba biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?"
"... "
Miệng nhỏ cố sức cắn lại.
Ngũ Bảo đôi mắt đỏ hoe chớp chớp, theo dòng nước mắt chảy ra, rụt rè nói: "Tiểu Yên... tè dầm."
Thấy con gái cuối cùng cũng chịu nói ra, Tô Hàng ý cười tràn đầy.
Một giây sau, anh tiếp tục ôm chặt tiểu nha đầu mềm nhũn trong lòng, không để ý nói: "Vậy thì sao? Tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà phải khóc chứ?"
"Hả?"
Thấy ba nói tè dầm chỉ là chuyện nhỏ, Ngũ Bảo ngước mặt lên, vừa khóc vừa lắc đầu lia lịa.
Giọng run run, nàng nghẹn ngào nói: "Cái này... không phải là chuyện nhỏ đâu.""Ba... Không hiểu!""Tiểu Yên... tè dầm, là một chuyện... Một chuyện rất mất mặt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận