Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1363: Rượu còn không có tỉnh đâu?

Chương 1363: Rượu còn chưa tỉnh đâu? Mà nghe vậy, Trương Vân cũng ở bên cạnh rất tán đồng, nhẹ gật đầu, lần này nàng lại không còn nuông chiều Cung Thiếu Đình nữa, mà đứng cùng chiến tuyến với Cung Mậu Nhan. Không phải hai người bọn họ quản chuyện bao đồng, mà nếu để Cung Thiếu Đình ngủ tiếp, thì sẽ lỡ cả bữa trưa, như vậy cũng là vì sức khỏe của hắn mà thôi. "Ta, ta tại vì tối hôm qua có uống chút rượu, sau đó đi ngủ thì ngủ say quá, cho nên mới dậy muộn như vậy, bình thường ta dậy sớm lắm." Thấy vậy, Cung Thiếu Đình rất bất đắc dĩ giải thích. Thật ra hắn nói câu này là lời thật, ngày thường hắn phải đi theo Tô Hàng học điêu khắc và thiết kế châu báu, nếu không có gì bất trắc thì hắn đều sẽ dậy rất sớm để qua chỗ Tô Hàng. Tối qua là do uống rượu nhiều quá nên mới ngủ dậy muộn như vậy. "Thôi đi, ngươi cứ bịa chuyện đi, nếu không phải ta vừa vào xem thử thì chắc ngươi ngủ đến chiều mất." Cung Mậu Nhan mặt đầy nghi ngờ nói, trên mặt như viết rõ hai chữ 'không tin'. "Ta, ta thật mà..." Nghe vậy, mặt Cung Thiếu Đình khổ sở, thời buổi này sao cứ hễ nói thật lại không ai tin vậy chứ? "Được rồi được rồi, ngươi đừng giải thích nữa, nói cho ta biết tối qua ngươi thế nào đi?" Nghe thế, Cung Mậu Nhan trực tiếp cắt ngang Cung Thiếu Đình, vừa hay lúc này Cung Thiếu Đình cũng tỉnh táo lại nên tiện thể hỏi luôn. "Hả? Tối qua thế nào? Tình hình hôm qua sao cơ?" Nghe thế, Cung Thiếu Đình mặt ngơ ngác. Tối qua hắn uống quá chén, đến cả việc Cung Mậu Nhan và Trương Vân đến như thế nào hắn cũng dường như quên luôn rồi. "Ngươi còn nói à? Tối qua ngươi say xỉn không còn hình dáng, cứ như tửu quỷ, hơn 11 giờ đêm mới về, tối qua ngươi đi đâu vui vẻ vậy?" Cung Mậu Nhan nhíu mày, sau đó nhắc nhở. "A, ngươi nói cái này à, sư phụ ta hôm qua đi khám bệnh cho người ta, rồi ta theo cùng đi, lúc đó còn có một giáo sư y khoa nữa, kết quả là ông ta chữa không khỏi, sư phụ ta mới ra tay..." Vừa nhắc đến chuyện này, Cung Thiếu Đình liền lập tức phấn chấn, đem chuyện tối hôm qua kể lại gần như nguyên văn. Hắn ngồi trên giường khoa tay múa chân, so với lúc tối qua say xỉn còn hăng hái hơn. Nhìn Cung Thiếu Đình như thế, ngay cả Trương Vân vốn luôn cưng chiều hắn cũng nhíu mày. "Tối qua rốt cuộc ngươi uống bao nhiêu rượu?" Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan quay sang hỏi một tiếng. Trương Vân cũng nhìn Cung Thiếu Đình, mặt cũng đầy vẻ hoài nghi, thằng nhóc này chắc chắn là rượu còn chưa tỉnh hẳn, mới có thể nói ra những lời hoang đường như vậy. "Sao? Ba mẹ không tin ta sao?" Nghe vậy, Cung Thiếu Đình ngửa người ra sau, coi như đã hiểu ra vấn đề. Nghe vậy, không kể Cung Mậu Nhan hay Trương Vân đều cùng nhau gật đầu nhẹ, hiển nhiên là không phủ nhận. "Thiếu Đình à, không phải chúng ta không tin con, nhưng thực tế những lời con nói chẳng có tí đáng tin nào cả, làm sao chúng ta tin được đây?" Sau đó, Trương Vân có vẻ hơi không đành lòng nhìn thấy con mình khó chịu như vậy, liền an ủi một tiếng. "Ta, ta..." Cung Thiếu Đình vừa nghe lời này, trong lòng liền nóng nảy, vừa định giải thích vài câu, nhưng nghĩ lại thì không biết nên giải thích từ đâu. Hắn đã đem toàn bộ sự thật kể ra, chuyện như này nếu không tận mắt chứng kiến, e là không mấy ai nguyện ý tin. Dù sao Sử Đan Ny cũng là một giáo sư y khoa nổi tiếng nước ngoài, Cung Mậu Nhan tuy không quá quen biết, nhưng vẫn có nghe danh tiếng của bà. Nếu nói một giáo sư y khoa nổi tiếng cũng không giải quyết được chứng bệnh nan y, vậy mà Cung Thiếu Đình tùy tiện bái một sư phụ lại giải quyết được, Cung Mậu Nhan sao có thể tin được chứ. Hơn nữa, sư phụ của hắn lại rất thành công trong lĩnh vực thiết kế châu báu và điêu khắc, người bình thường chỉ nắm một trong hai loại kỹ năng đó đã đủ kiêu ngạo lắm rồi. Nếu là nhân vật tài năng, có cả hai đã là tuyệt đỉnh rồi. Vậy mà khi Cung Thiếu Đình nói về sư phụ mình, Cung Mậu Nhan luôn có cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại vậy, chỉ có nhân vật trong truyền thuyết mới có thể toàn tài như thế. "Ngươi cái gì, nếu ngươi muốn giải thích, ta cho ngươi một cơ hội chứng minh, ta hỏi ngươi, ngày hôm qua các ngươi đi đâu, lại đi khám bệnh cho ai?" Nhìn đứa con trai của mình quật cường như thế, Cung Mậu Nhan bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại dò hỏi. Hắn cũng không thật sự cho cơ hội chứng minh gì cả, chỉ là một hơi hỏi ra tất cả, để tìm sơ hở của Cung Thiếu Đình. Dù sao, nói dối dù hoàn hảo đến đâu, cũng sẽ có nhiều lỗ hổng và do dự. Chỉ cần tìm ra những điểm có vấn đề đó, có thể khiến Cung Thiếu Đình tâm phục khẩu phục, không cố chấp nữa. "Chính là ở Đại Hưng Thị đó, chúng ta đi đến nhà họ Lý, ông lão đó hình như tên Lý Chính Thành, con trai của ông ấy thì tên là..." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình cũng từng cái hồi đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận