Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 347: Muốn hay không hiện tại thử một chút?

Chương 347: "Muốn thử ngay bây giờ không?"
"Tự tay làm sao?" Tô Hàng ngạc nhiên nhìn chiếc cà vạt tinh xảo trong hộp quà, có chút không dám tin. Nếu như chưa có kỹ năng thiết kế thời trang, có lẽ hắn không nhận ra được điều gì, chỉ thấy chiếc cà vạt này rất đẹp. Nhưng khi có kỹ năng này, đối với những năng lực càng thêm quen thuộc về sau, hắn càng có thể thấy rõ độ khó của nó. Mỗi đường may trên chiếc cà vạt gần như giống hệt nhau. Nếu là máy móc may thì không có gì khó. Nhưng nếu là thủ công, sẽ khó hơn rất nhiều. Còn có hoa văn màu tối được thêu phía trên, áp dụng kỹ pháp Tô Tú. Khiến chiếc cà vạt vốn bình thường trở nên đặc sắc hơn một chút. Một chiếc cà vạt như vậy, tuyệt đối không thể làm trong một chốc lát. Huống chi Lâm Giai lại là người không hề có chút cơ sở nào.
"Rất thích." Nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chiếc cà vạt, Tô Hàng thỏa mãn cười một tiếng. Thật ra, hắn không ngờ lão bà sẽ tặng quà cho mình, hơn nữa lại là quà do tự tay làm. Hiện tại đột nhiên nhận được món quà ưng ý thế này, ngoài kinh ngạc, càng có nhiều cảm động hơn.
"Cảm ơn Lâm lão sư thân yêu của ta." Đưa tay xoa xoa tóc Lâm Giai, Tô Hàng không giấu nổi nụ cười dịu dàng. Thấy qua ánh mắt Tô Hàng, biết hắn thực sự rất thích, Lâm Giai cũng mỉm cười.
"Anh thích là tốt rồi~" Nói xong, Lâm Giai kéo ghế lại gần. Đôi mắt hạnh lóe lên. Ánh mắt chờ mong nhìn Tô Hàng, nàng chớp mắt hỏi: "Anh... muốn thử ngay bây giờ không?"
"Có thể." Nhìn vào mắt Lâm Giai, Tô Hàng không nhịn được cười. Qua đôi mắt kia, hắn đã thấy ý tứ "Để em tự tay giúp anh đeo".
Cẩn thận lấy chiếc cà vạt ra khỏi hộp, Tô Hàng vừa cười vừa nhìn Lâm Giai.
"Em đến giúp anh đeo thế nào?"
"Được!" Gần như cùng lúc Tô Hàng vừa nói xong, Lâm Giai liền không chút do dự gật đầu. Dường như ý thức được mình quá kích động, lúc nhận cà vạt, trên gương mặt Lâm Giai lại hiện lên một tầng ửng hồng nhạt.
"Ừm... Em... em vừa mới học được một cách thắt cà vạt mới." Khẽ mím môi hồng nghiêng đầu, Lâm Giai tay nhỏ quấn cà vạt, tiếp tục nói: "Cho nên muốn lấy... thử một chút."
"Được, thử một chút." Để Lâm Giai đứng đối diện mình, Tô Hàng cười ngồi thẳng: "Đến đây, anh đã chuẩn bị sẵn sàng." Hôm nay hắn đang mặc một bộ đồ thoải mái ở trong. Cởi áo khoác ra là vừa để thử cà vạt.
"Vậy anh không được động đậy nha." Nhỏ giọng dặn dò một câu, Lâm Giai cầm cà vạt đứng dậy, sau đó người hơi nghiêng về phía trước, luồn chiếc cà vạt vào cổ áo Tô Hàng. Lần này, Tô Hàng đúng là không hề nhúc nhích. Khi trước mắt tối sầm lại, mấy sợi tóc thuận thế rủ xuống trước mắt hắn. Tóc mềm mại khẽ cọ trên mặt khiến hắn có chút ngứa ngáy. Cố nhẫn nại một chút, Tô Hàng bất đắc dĩ đưa tay, quấn mấy sợi tóc đó lên tay.
"Hả? Sao vậy?" Chú ý thấy hành động của Tô Hàng, Lâm Giai cúi đầu nhìn.
Giơ tay đang quấn tóc lên, Tô Hàng bất đắc dĩ cười nói: "Cọ vào mặt hơi ngứa."
"Ngô... để em buộc lại cho." Nói xong, Lâm Giai thu lại tóc từ tay Tô Hàng, sau đó nhanh chóng buộc tóc thành đuôi ngựa ở sau đầu. Một khi buộc đuôi ngựa, tiểu nữ nhân vốn dịu dàng, tao nhã lập tức thêm vài phần khí tức thanh xuân. Nhìn bà xã trước mắt đang có phong cách khác biệt, Tô Hàng hơi nhíu mày: "Nếu em như thế này đi cùng anh ra ngoài, người khác không chừng sẽ nghĩ em là em gái anh đấy."
"Nói bậy bạ gì đâu..." Hờn dỗi lẩm bẩm một câu, Lâm Giai lại cầm cà vạt lên, bắt đầu tập trung cao độ. Thấy vậy, Tô Hàng cũng không nói gì thêm, im lặng để Lâm Giai đeo cà vạt cho mình.
"Nếu mà vội thì nói với em nha." Tay có hơi vụng về quấn lấy chiếc cà vạt, Lâm Giai nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe vậy, Tô Hàng cười đáp lại: "Được."
"Đây là lần đầu tiên em dùng cách thắt này, có hơi không thuần thục." Nhìn thủ pháp vụng về của mình, Lâm Giai có chút xấu hổ. Trước đây nàng chỉ dùng cách thắt cơ bản nhất. Vì muốn tự tay đeo cà vạt cho Tô Hàng, nàng đã đặc biệt đi học. Dù chỉ là cách cơ bản nhất, nàng cũng phải học đi học lại rất nhiều lần. Cách thắt lần này, so với trước còn khó hơn không ít. Cuối cùng thử đi thử lại vài lần, nàng cuối cùng cũng thành công.
"Xong rồi." Hài lòng nhìn thành quả của mình, Lâm Giai vui vẻ cười.
Cúi đầu nhìn chiếc cà vạt trước ngực, Tô Hàng nhướng mày: "Cũng không tệ lắm."
"Đương nhiên rồi, em nghiêm túc học đó." Vừa khoe khoang xong, Lâm Giai lại tiếp tục mở chiếc nơ cho Tô Hàng. Ngay lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào. Thấy cảnh này, người phục vụ ngơ ngác vì có chút hiểu lầm. "..."
Chú ý thấy phản ứng của người phục vụ, Lâm Giai có chút xấu hổ mím môi. Kết quả vì quá nôn nóng, ngược lại suýt nữa làm cà vạt rối tung lên. Lại là một hồi luống cuống tay chân. Mãi đến khi Tô Hàng nhìn mà cười, nàng mới miễn cưỡng tháo được cà vạt, vội vàng bỏ lại vào hộp.
"Tặng anh..." Đưa hộp quà ra trước mặt Tô Hàng, Lâm Giai vội vàng xoay người đối mặt với bàn ăn. Nhìn bà xã mà tai đã đỏ ửng cả lên, Tô Hàng cười lắc đầu.
"Cũng có phải cởi quần áo cho anh đâu, em sợ gì chứ?"
"Không được nói bậy..." Liếc thấy cửa không đóng, Lâm Giai vội vàng bịt miệng Tô Hàng. Bây giờ nàng chỉ sợ lại bị nhân viên phục vụ hiểu lầm lần nữa.
"Được rồi, không nói nữa, ăn cơm đi." Tô Hàng vừa nói xong, liền gắp một miếng cá, bỏ vào chén Lâm Giai.
"Cá ở đây ngon lắm, nếm thử đi."
"Vâng." Quay lại sự chú ý, Lâm Giai đưa miếng cá Tô Hàng gắp vào miệng. Cá giòn tan dễ vỡ, cắn nhẹ một cái, âm thanh giòn tan sẽ nổ tung trong miệng. Vốn dĩ cá chiên sẽ có chút ngấy. Nhưng kết hợp với nước sốt cà chua, món cá quế vốn nhiều dầu mỡ ngay lập tức trở nên chua ngọt, ngon miệng.
"Ngon quá." Lâm Giai nói xong, cũng gắp một miếng cá, bỏ vào chén Tô Hàng.
"Anh cũng nếm thử đi~"
"Ừm." Nhỏ giọng đáp lời, Tô Hàng hài lòng gật đầu. Ai cũng nói Lao khách sạn đại diện cho đặc trưng ẩm thực và ký ức của Thượng Hải. Sau khi ăn xong, quả đúng là như vậy. Cho dù là cá giòn tan dễ vỡ, hay là nước sốt cà chua đậm đà, đều đã trải qua quá trình chế biến đặc biệt. Tô Hàng vừa ăn vừa phân tích những gia vị được dùng bên trong. Sau khi phân tích, hắn phát hiện món cá này, cùng với công thức thực đơn mà kỹ năng mang lại, chỉ thiếu một chút gia vị. Với lại tay nghề của đầu bếp cũng rất tốt.
"Quả thật rất tuyệt." Gật gù, Tô Hàng khẳng định. "Có điều vẫn còn chỗ để cải thiện."
"Về nhà anh dạy em làm nha." Lâm Giai vừa nói xong, lại bỏ vào miệng một miếng cá. Dù Tô Hàng nói còn chỗ để cải thiện, nhưng mà nàng lại rất thích món này.
"Được, lát nữa em xem xem còn thích món gì, về nhà anh sẽ dạy hết cho em." Tô Hàng nói xong, lại híp mắt cười một tiếng. Nhìn thấy hắn cười như thế, Lâm Giai cũng nheo mắt cười theo.
"Sao em cứ cảm thấy anh có âm mưu gì đó?"
"Có sao?" Vô tội mở to mắt, Tô Hàng ra vẻ mờ mịt. Môi mềm khẽ nhếch lên, Lâm Giai hồ nghi lẩm bẩm, kiên quyết nói: "Em quá hiểu anh, có!"
"Khụ... Vậy là em đang oan cho anh rồi." Tô Hàng cười cười, ngay sau đó nói: "Anh chỉ nghĩ là, nếu em cũng học được thì anh không cần phải nấu cơm nữa...""Anh tính toán cái này đó hả!" Lời Tô Hàng còn chưa dứt đã bị Lâm Giai ngắt lời. Bất quá nàng cũng chỉ kêu lên một câu, rồi lại cười không để ý.
"Được thôi, hoàn toàn không có vấn đề gì." Dù sao có thể nấu cơm cho người yêu mình, nhìn Tô Hàng ăn thỏa mãn, nàng sẽ rất vui. Nên theo nàng, cái này hoàn toàn không phải vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận