Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 100: Nhà mình nhi tử là kỳ tài?

"Chờ một chút." Nói với Lâm Giai một câu, Tô Hàng đứng dậy đi ra phòng khách nghe điện thoại. Vẫn còn đang ngơ ngác nằm trên giường, Lâm Giai vội vàng xoay người ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân. Nếu không phải tiếng chuông điện thoại này... Nghĩ lại tình huống vừa rồi, nàng "ừm" một tiếng, che mặt. Gương mặt và hai bên tai, lặng lẽ ửng lên một lớp đỏ hồng nhạt. . . Trong phòng khách, Tô Hàng cầm điện thoại lên, nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình, mày nhíu lại. Người gọi không phải bố mẹ, mà là thầy giáo ở trường. "Alo? Thầy Ngụy ạ?" "Tô Hàng à, dạo này em sao lại không đến trường thế? Không giúp thầy Lâm dạy học à?" Đầu dây bên kia, một giọng nam lo lắng hỏi han. Tô Hàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Thưa thầy Ngụy, thầy Lâm bảo em phụ trách chấm bài luận, chuẩn bị tài liệu giảng dạy thôi ạ." "Với lại, em còn đang tìm thêm việc làm, muốn giúp đỡ gia đình chút nên dạo này không về trường." Lời này, tất nhiên là bịa. Nguyên nhân thực sự là vì trông nom con nhỏ. Nhưng chuyện này, Tô Hàng cảm thấy tạm thời không cần thiết giải thích với thầy. Nói nhiều, phiền phức lại càng thêm. "Vậy à." Đầu dây bên kia, thầy Ngụy cũng chỉ đáp lại đơn giản, không hỏi nhiều. Tình hình nhà Tô Hàng, thầy cũng ít nhiều biết rõ. Vì thế Tô Hàng nói ra lý do này, thầy cũng không nghi ngờ. Hơn nữa, học kỳ này chủ yếu là thực tập. Chỉ cần Tô Hàng hoàn thành công việc trợ giảng không chậm trễ, với tình hình của cậu thì kiếm thêm việc làm cũng chẳng sao. "Thầy chỉ là thấy em không đến trường một thời gian rồi." Thầy Ngụy ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Mà ở chỗ thầy có chuyện này, chủ nhiệm muốn thầy báo cho em biết." "Đó là trong khoa chúng ta có một thầy giáo, gần đây ở nhà có chút chuyện nên không thể đến trường giảng dạy được." "Thầy giáo này dạy môn học cùng với thầy Lâm." "Vậy nên ý của chủ nhiệm, là nếu em có thời gian thì có thể thay thế thầy giáo đó dạy mấy tiết được không?" Thực tế thì đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến thầy gọi điện thoại. Nghe vậy, Tô Hàng nhíu mày, có chút do dự. Thực tế với thân phận trợ giảng, khi các thầy cô khác xin nghỉ phép thì mình thay giảng là việc nên làm. Nhưng như vậy, nhỡ lịch trình học của mình và Lâm Giai xung đột thì mình sẽ không có cách nào chăm sóc cho con ở nhà. Nghĩ vậy, Tô Hàng nói ra nỗi lo của mình. Thầy Ngụy nghe xong, cười nói: "Thầy đó xin nghỉ phép không lâu đâu, chỉ khoảng một tuần thôi." "Lịch học của thầy ấy là tiết thứ năm, em giúp thầy ấy dạy hết bốn tiết đó là được rồi." "Hơn nữa, bốn tiết này không trùng với tiết của thầy Lâm nên em đừng lo." Tô Hàng nghe vậy, gật đầu đồng ý: "Nếu như vậy thì không vấn đề gì." Thầy Ngụy đã nói như thế rồi, mình từ chối thì không ổn lắm. Với lại bốn tiết này, chỉ cần không trùng với tiết của Lâm Giai thì cũng không sao. Thấy Tô Hàng đồng ý, thầy Ngụy rõ ràng rất vui. Thầy cười ha ha nói: "Vậy chút nữa thầy gửi thời khóa biểu cho em, mấy ngày này làm phiền em vậy." "Không có gì ạ." Tô Hàng cười nhạt một tiếng, cúp máy. Ngay lúc cậu chuẩn bị trở về phòng ngủ thì WeChat vang lên. Mở ra xem, đó là thầy Ngụy vừa gửi thời khóa biểu. Trên đó đánh dấu rõ thời gian từng buổi trong tuần và các lớp cần giảng dạy. Tô Hàng nhìn kỹ một lượt, xác định không trùng với giờ học của Lâm Giai mới yên tâm trả lời: "Đã nhận." Ngày mai buổi sáng đã có một tiết rồi, xem ra hôm nay phải chuẩn bị bài sớm mới được. Lên kế hoạch xong, Tô Hàng bình tĩnh đi về phòng ngủ. Chỉ là khi cậu đi vào thì không thấy Lâm Giai đâu nữa. Lông mày khẽ nhíu lại, Tô Hàng nghe thấy tiếng động từ nhà bếp truyền đến, bất đắc dĩ cười một tiếng. Nàng lanh lẹ thật. "Chưa tới giờ ăn cơm mà, sao em đã vội vàng nấu rồi?" Đến bên cửa bếp, Tô Hàng cười nhìn Lâm Giai đang lúng túng ở bên trong. Rào rào rửa rau, Lâm Giai bối rối khẽ hừ một tiếng. "Anh chẳng phải nói muốn dạy em làm món mà chú dì thích ăn sao? Em chuẩn bị trước thôi." "Vậy à." Tô Hàng cười đầy ẩn ý một tiếng. Cậu liền bước đến, vòng tay qua lưng Lâm Giai, ôm lấy eo cô từ phía sau. Nhìn thân thể căng thẳng của Lâm Giai trước mặt, cậu nhếch miệng cười: "Được thôi, đã là Lâm đồng học tích cực như vậy thì anh đây sẽ đích thân dạy em cho cẩn thận." ... Cùng lúc đó, ở thành phố Dư Hàng. Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đang ngồi trong thư phòng. Tuy đã có tuổi, Tô Thành vẫn được coi là tuấn lãng. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đường nét trên khuôn mặt Tô Hàng rất giống ông. Có điều so với Tô Hàng, ông có vẻ trầm ổn hơn. Còn Lâm Duyệt Thanh lại mang đến cảm giác của một người phụ nữ nhỏ bé. Người không cao, mặt nhỏ, mũi và miệng cũng nhỏ. Điểm tương đối lớn duy nhất chính là đôi mắt phượng. Dù tuổi đã không còn trẻ nhưng vẫn lộ ra vài phần lanh lợi. Chỉ là hốc mắt Lâm Duyệt Thanh ửng đỏ, rõ ràng là vừa khóc. Bà nắm lấy tay Tô Thành, không ngừng thúc giục. "Anh nhanh lên đi, tranh thủ tìm chương trình (Thu Tàng Thiên Hạ) xem xem những gì Tiểu Hàng nói có đúng không!" "Được được được, em đừng vội." Tô Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng tìm kiếm trên internet. Chốc lát sau, (Thu Tàng Thiên Hạ) đã xuất hiện trên màn hình. Dựa theo những gì Tô Hàng nói, ông mở chương trình đặc biệt Trung Thu mới nhất của (Thu Tàng Thiên Hạ). Ánh mắt hai người chăm chú nhìn vào màn hình. Trong chương trình, hai người dẫn chương trình vẫn còn đang trò chuyện với nhau. Lâm Duyệt Thanh nhướng mày, vỗ vào tay Tô Thành: "Ông xem Diêu tiên sinh mà Tiểu Hàng nói đến ở đâu?" "Em chờ chút..." Tô Thành cười khổ một tiếng, rồi tiếp tục khuyên nhủ vợ: "Em đừng quá lo lắng." "Tiểu Hàng đã dám để chúng ta xem chương trình này thì nghĩa là những gì con nói đều là thật rồi." "Nói thì nói thế..." Lâm Duyệt Thanh đưa tay sờ lên khoé mắt còn vương nước mắt, lo lắng thở dài. "Nhưng anh và em đều biết Tiểu Hàng trước đây có học qua điêu khắc gì đâu." "Trước đây anh còn từng sưu tầm đồ cổ mà, biết thợ điêu khắc tài giỏi khó xuất hiện cỡ nào." Hừ nhẹ một tiếng, Lâm Duyệt Thanh nói: "Tiểu Hàng còn trẻ như vậy, nếu là đồ anh làm, anh có sẵn sàng bỏ ra 120 vạn để mua không?" "Tôi..." Tô Thành há hốc miệng, không thốt nên lời. Vì những gì Lâm Duyệt Thanh nói đều đúng. Nếu là đồ ông làm, ông chắc chắn sẽ không mua. Đương nhiên, nếu là kiểu tác phẩm kinh thiên động địa thì có thể nói khác. Nhưng con trai ông thì có thể có tay nghề đó sao? Tô Thành nghĩ thoáng qua, cảm thấy khó xảy ra. Nhưng ông vẫn quyết định xem kỹ rồi tính. Dù sao những thứ có thể lên TV, không thể quá tệ được. ... Trong khi hai người trò chuyện, người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu từng người sưu tầm. Nghe thấy cái tên Diêu Văn Phong, Lâm Duyệt Thanh lập tức càng thêm sốt ruột. "Chính là ông ấy đó, là Diêu Văn Phong đó!" Lâm Duyệt Thanh vừa nói, vừa lắc cánh tay Tô Thành. "Lão Tô, ông kéo video lại phần đầu đi, mình xem thẳng đoạn Diêu Văn Phong muốn trưng bày đồ sưu tầm luôn." "Được được được." Tô Thành cười rồi tua video về phía sau. Liên tục tua mấy lần, cuối cùng cũng đến đoạn Diêu Văn Phong trưng bày. Tay Lâm Duyệt Thanh siết chặt tay Tô Thành. Cảm nhận được tay vợ đang nắm chặt đến mức mạnh hơn vì quá căng thẳng, Tô Thành trấn an, siết tay bà chặt hơn. Trên TV, Diêu Văn Phong đã bắt đầu giới thiệu món đồ mình mang đến, đó chính là bộ đồ trà. Nhìn bộ đồ trà đó, Tô Thành hơi ngạc nhiên. Ông suy tư nói: "Chuyện Tiểu Hàng làm hay không thì không nói, bộ đồ trà này đáng giá trăm vạn không quá đâu." "Thật sao?" Lâm Duyệt Thanh nhíu mày hỏi. Ngay lúc Tô Thành vừa gật đầu thì trong video, Diêu Văn Phong nói ra tên Tô Hàng. Chính tai nghe thấy hai chữ "Tô Hàng", Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh đồng thời sững người. Một giây sau, Lâm Duyệt Thanh nhanh chóng bấm dừng lại. Người bà nghiêng hẳn về phía trước, dán mắt vào màn hình, xem xét phần phụ đề phía dưới. Tô Hàng. Tô Hàng đúng là con trai mình rồi. Hơn nữa địa chỉ của Tô Hàng trong đó là ở Thượng Hải. "Chẳng lẽ là một Tô Hàng khác ở Thượng Hải điêu? Chắc không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?" Lâm Duyệt Thanh quay sang nhìn Tô Thành. Tô Thành bất đắc dĩ cười: "Chắc là không có đâu." Mắt tròn xoe kinh ngạc, Lâm Duyệt Thanh trợn to mắt, khó tin nói: "Vậy chẳng phải là... Đây là do con trai mình làm sao?" Tô Thành gật đầu: "Có lẽ thế." Nói xong, vẻ mặt ông lộ rõ sự tự hào. "Không ngờ con mình lại là một kỳ tài điêu khắc." Liếc ông một cái, Lâm Duyệt Thanh lại ngồi đờ ra tại chỗ một lúc rồi đột nhiên đứng lên. "Anh định đi đâu?" Tô Thành thấy vậy, vội hỏi theo. Nghiêm túc nhìn ông một cái, Lâm Duyệt Thanh thành thật nói: "Còn làm gì nữa? Tất nhiên là gọi điện cho con rồi!" ... Trong phòng bếp, Tô Hàng vẫn đang dạy Lâm Giai nấu cơm. Trong phòng khách, điện thoại lại reo lên một lần nữa. Đi qua lấy điện thoại xem một chút, Tô Hàng cười nghe máy. "Alo, mẹ, xem xong chương trình rồi hả?" "Xem rồi." Lần này, giọng Lâm Duyệt Thanh rõ ràng nhẹ nhõm đi nhiều. Tuy việc con trai biết điêu khắc làm bà thấy lạ lẫm, nhưng chỉ cần tiền là do con trai làm ra thì bà cũng không còn gì bận tâm nữa. Suy nghĩ một lúc, Lâm Duyệt Thanh lại nói ngay: "Lúc nãy mẹ lỡ lời, con đừng nghĩ nhiều." "Mẹ yên tâm đi, con không nghĩ nhiều đâu." Tô Hàng nói rồi lắc đầu. Một giây sau, tiếng cười ha ha của Tô Thành truyền đến từ đầu dây bên kia. "Hai mẹ con đừng nói mấy chuyện này nữa. Tiểu Hàng, được đấy, không hổ danh là con trai ta! Nói đi, khi nào thì con đi học trộm điêu khắc đấy?" "Sao lại gọi là học trộm chứ?" Tô Hàng bất đắc dĩ cười rồi đáp: "Cũng mới trong năm nay thôi ạ." "Thật là mới học năm nay?" Tô Thành lẩm bẩm, trầm mặc một lát rồi nói ngay: "Tiểu Hàng, ba không phải không biết về nghề này đâu, con quả thực mới học một năm thôi sao? Trước đây không có lén lút học qua sao?" "Đúng là con chỉ mới học một năm nay." Tô Hàng nghiêm túc khẳng định. Tô Thành lại nhíu mày suy nghĩ rồi nói: "Vậy sư phụ của con là ai? Sư phụ con bỏ công sức ra dạy con không ít nhỉ?" "Ba và mẹ con định sắp xếp thời gian để đến cảm ơn người ta mới được." "Hả..." Tô Hàng giật mình, bất đắc dĩ nói: "Ba à, con có sư phụ nào đâu, con tự mày mò thôi." "Chuyện kiếm tiền cũng chỉ là sự tình cờ thôi, lát nữa con không giải thích được." Tô Hàng vừa dứt lời thì đầu dây bên kia điện thoại im lặng. Một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng hít một hơi của Tô Thành. "Tiểu Hàng, chuyện này của con là thật hả?" Nghe thấy giọng ba trở nên nghiêm túc, Tô Hàng cũng thành thật nói: "Ba, con cam đoan tất cả những gì con nói đều là thật." "...Được rồi, ba tin con." "Nhưng mà con cứ để ba mẹ con từ từ... " Cười khổ một tiếng, Tô Thành lại lần nữa trầm mặc. Ông đây là bị hù rồi. Vốn dĩ nghĩ con trai có thành tựu như này, là có người sư phụ nổi danh giỏi giang nào đó, được sư phụ nâng đỡ. Ai ngờ đâu lại không hề có sư phụ nào cả? Vậy mà mới học một năm, chỉ dựa vào khả năng của chính mình, đi được đến bước này. Con trai nhà mình, chẳng lẽ thật sự là một kỳ tài điêu khắc hay sao??
Bạn cần đăng nhập để bình luận