Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 361: Đồ cưới đã chuẩn bị kỹ càng

"Vậy thì cái này đi." Tô Hàng nghĩ nghĩ, chỉ vào tấm thiệp mời chạm khắc chữ hỷ trên điện thoại di động.
Lâm Giai nhìn, gật đầu nói: "Vậy thì tấm này đi."
"Hai người có gì cần giúp đỡ, cứ việc tìm ta." Trịnh Nhã Như nói xong, vui vẻ vỗ vỗ ngực.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau, rồi đồng thời chỉ vào mấy đứa nhóc bên cạnh.
"Bây giờ đang cần cậu giúp đây này..."
"Hả..."
Quay sang nhìn mấy đứa nhỏ đang ôm giày nhỏ mới mua, đứa thì tò mò nghịch tới nghịch lui, đứa thì hận không thể nhét vào miệng, Trịnh Nhã Như cười khan một tiếng.
Nghĩ đến những lời vừa nói, nàng hít sâu một hơi, gật đầu: "Được, giúp!"
"Vui vẻ nha."
Tô Hàng mỉm cười với Trịnh Nhã Như, trực tiếp đưa Tứ Bảo cho nàng.
Ngẩng đầu nhìn mẹ nuôi, Tứ Bảo cười toe toét.
Thấy vậy, mặt Trịnh Nhã Như mếu máo cầu cứu Lâm Giai.
"Tiểu Giai, đổi đứa khác đi, Tứ Bảo tớ chịu không nổi..."
"Phì..."
Nhìn vẻ mặt khó khăn của Trịnh Nhã Như, Lâm Giai nghiêng đầu cười trộm.
Tuy vậy, nàng không lờ đi lời cầu cứu của Trịnh Nhã Như.
Đón lấy Tứ Bảo, nàng tiếp đó nhét Tam Bảo vào lòng Trịnh Nhã Như.
Dù sao chỉ cần tách được Tam Bảo và Tứ Bảo ra, hai đứa nhóc này sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
"Đi, cứ Tam Bảo."
Cúi đầu nhìn Tam Bảo đang nhoẻn miệng cười, khuôn mặt ửng hồng trong ngực mình, Trịnh Nhã Như không khỏi bật cười.
Nụ cười của bé con này, luôn có sức hút đặc biệt.
Mỗi lần nhìn bé cười, mọi người cũng sẽ cười theo một lúc.
...
Có Trịnh Nhã Như giúp đỡ, Tô Hàng và Lâm Giai cũng coi như đỡ vất vả hơn.
Mấy ngày sau đó, cứ khi mấy vị trưởng bối ra ngoài bận việc, không có ở nhà, nàng đều tranh thủ thời gian đến giúp.
Trong không khí bận rộn, vừa hồi hộp này, thời gian thấm thoắt đã đến ngày mùng tám tháng sáu.
Thấy đám cưới sắp đến, chỉ còn vài ngày chuẩn bị.
Không khí trong nhà càng thêm khẩn trương.
Mấy vị trưởng bối ngồi quanh bàn trà, thảo luận xong việc ở lễ đường, tiếp đến lại bàn đến chuyện khách sạn.
Đúng lúc này, Lâm Duyệt Thanh đột nhiên vỗ đùi, lo lắng nói.
"Chết rồi!"
Một tiếng kêu thất thanh, khiến Lục Bảo đang ôm quả đào gặm, giật mình run rẩy.
Cô bé con chưa kịp nuốt miếng đào trong miệng đã bị dọa khóc.
Thấy vậy, Lâm Giai vội ôm Lục Bảo, nhẹ nhàng vỗ về trong lòng.
"Tiểu Nhiên ngoan, không sao không sao..."
"Oa..."
Lại tủi thân nức nở, mắt Lục Bảo ngấn lệ, một bên tiếp tục mút mát miếng đào trong miệng.
Nhưng vì chỉ mới có bốn cái răng nhỏ, còn hai cái đang nhú, nên gọi là nhai, kỳ thực chỉ là đang dùng lưỡi liếm láp.
Thấy con gái bị dọa khóc mà vẫn không quên ăn, Tô Hàng bất đắc dĩ bật cười.
Tô Thành cũng bất lực nhìn vợ, lắc đầu: "Bà lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mà hốt hoảng vậy?"
"Đồ cưới!"
Lâm Duyệt Thanh nói xong, cau mày nhìn con trai.
"Tiểu Hàng, trước con nói đồ cưới con sẽ chuẩn bị, bảo bọn ta đừng lo."
"Đám cưới sắp đến nơi rồi, mà đồ cưới tụi này còn chưa thấy tăm hơi đâu!"
"Đúng thật là vậy..."
Ba vị trưởng bối còn lại nghe vậy, cũng nhìn Tô Hàng.
Chuyện này, Tô Hàng nói sẽ lo liệu ổn thỏa, lại thêm họ bận bịu chuyện khác, nên cũng quên béng đi.
Nếu không nhờ Lâm Duyệt Thanh đột ngột nhớ ra, e rằng phải đến trước ngày cưới mới nhớ ra.
"Tiểu Hàng, con chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Bằng Hoài nói, rồi cũng cau mày lại.
Đồ cưới là chuyện rất quan trọng.
Nhỡ đâu chưa chuẩn bị xong, bây giờ mới đi thuê thì có thể không kịp.
"Yên tâm đi, con chuẩn bị xong rồi."
Tô Hàng nhìn vẻ lo lắng của bốn vị trưởng bối, cười đứng dậy.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn chậm rãi đi vào một căn phòng ngủ vẫn chưa ai bước vào, rồi mở tủ quần áo, lấy ra đồ cưới đã được may đo cẩn thận.
Hai bộ đồ cưới của người lớn, và sáu bộ đồ cưới thu nhỏ cho sáu đứa nhóc, mỗi người một bộ.
Tám bộ quần áo, đều mang phong cách cổ trang, nhưng không bị gò bó vào kiểu dáng của triều đại nào.
Tổng thể mang tông đỏ kim kết hợp.
Trên nền lụa đỏ, tại tay áo, cổ áo, dùng lụa kim bao viền.
Trên lớp lụa kim đó, lại thêu những hoa văn kim tuyến mờ.
Dưới ánh nắng, có thể thấy được hình dáng trang trí tinh xảo.
Bộ nam thì không có thêm hoa văn trang trí nào khác, tổng thể đơn giản và hào phóng.
Bộ nữ, ngoài viền lụa kim ra, còn có thêu kim tuyến những hoa văn trang trí hình hoa mang lại cảm giác Hôn Khánh.
Không phải những bông hoa to thông thường mà là những loại hoa văn nhã nhặn đã được cách điệu.
Mọi người nhìn mấy bộ đồ cưới trên tay Tô Hàng, có chút ngẩn người.
Bởi vì mấy bộ đồ cưới này, không hề thua kém những kiểu dáng tỉ mỉ do nhà thiết kế hàng đầu tạo ra.
Tấm lụa mịn màng, như dòng thác đỏ.
Dưới ánh nắng, tỏa ra thứ ánh sáng hồng nhàn nhạt.
Nhìn qua là biết được may từ thứ lụa thượng hạng.
Mà đường thêu phía trên cũng đều là thêu thủ công.
Không có kỹ năng thêu tay điêu luyện, thật không thể nào tạo ra những hoa văn hoàn hảo như vậy.
Nhất là những bộ cho trẻ con mặc.
Vì quần áo nhỏ, yêu cầu chi tiết lại càng khắt khe.
Dù là vậy, mấy bộ đồ cưới nhỏ này vẫn hoàn hảo như cũ, không hề có một tì vết.
Ngắm nghía một hồi, Lâm Giai và các vị trưởng bối nhao nhao đứng dậy, chậm rãi bước đến trước đồ cưới.
Đưa tay chạm vào đường thêu, Đường Ức Mai không giấu được vui mừng nói: "Tiểu Hàng, bộ đồ cưới này là con tìm nhà thiết kế đặt riêng sao?"
"Nhìn cũng được lắm đó!"
Con gái mình có thể mặc đồ cưới đẹp tuyệt trần như vậy về nhà chồng, bà mẹ nào mà không vui cho được.
"Không phải tìm nhà thiết kế đặt riêng, mà là do chính con làm."
Tô Hàng cười nhạt, thản nhiên đáp.
Nhưng cùng lúc hắn vừa dứt lời, tay Lâm Giai chạm vào bộ đồ cưới khẽ run lên.
Đúng lúc nàng ngẩng đầu kinh ngạc thì, công công đã nhanh hơn một bước hỏi: "Con tự làm? Đường thêu ở trên cũng do con thêu?"
"Không sai, toàn bộ đều do con tự làm."
Tô Hàng nói xong, nhìn Lâm Giai với đôi mắt hạnh đong đầy cảm xúc.
Hắn cười, giải thích: "Con nghĩ, cả đời người chỉ có một lần đám cưới, đồ cưới đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận."
"Đã con có khả năng đó, tại sao không tự mình làm thử?"
"Tuy có hơi phiền phức, nhưng mà lại càng ý nghĩa hơn."
"Vậy nên sau khi cân nhắc kỹ, con quyết định tự mình làm."
"Ông xã..."
Lâm Giai ánh mắt long lanh nhìn Tô Hàng, trong đôi mắt đã sớm dâng trào nước mắt.
Thấy vậy, Tô Hàng cười đưa tay lau cho nàng, rồi lắc đầu: "Đừng vội khóc, còn vài thứ chưa lấy ra, lát nữa khóc cũng không muộn."
"Phì..."
Nghe vậy, Lâm Giai bị chọc cười.
Nàng vội rút sụt sịt cái mũi, nén nước mắt vào, cười hỏi: "Là gì vậy?"
"Chờ con đi lấy."
Nói xong, Tô Hàng trước ánh mắt chăm chú của mọi người, một lần nữa trở về phòng ngủ phía trước.
Nửa phút sau, hắn bưng một cái khay được phủ vải đỏ, chậm rãi đi ra.
Đặt khay lên bàn, Tô Hàng âu yếm nhìn Lâm Giai, khẽ nói: "Mở ra xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận