Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 906: Cũng không tiếp tục tin tưởng dự báo thời tiết

Ầm ầm! Ầm ầm!
Âm thanh sấm sét kèm theo mưa mỗi lúc một lớn trút xuống lên người mọi người, chỉ trong chốc lát, Lâm Giai và đám bảo đã ướt sũng.
May mắn là Lâm Giai và đám bảo cuối cùng cũng tìm được một mái hiên có thể trú mưa, dù xung quanh khá đông người và có chút chen chúc, nhưng ít nhiều cũng tạm thời tránh được mưa.
"Biết thế đã chạy sớm hơn rồi, giờ thì sắp thành chuột lột hết cả rồi!"
Sau khi tìm được chỗ tránh mưa, Nhị Bảo không khỏi oán trách một tiếng, cảm giác y phục ướt nhẹp phía sau lưng rất khó chịu.
Nhìn những người khác xem, chỗ nào là sắp thành chuột lột chứ, rõ ràng đã thành chuột lột hết cả rồi, nước mưa bất thình lình thực sự quá lớn.
"Đại ca! Đây chính là cái vụ dự báo thời tiết nói trời nhiều mây chuyển mưa đó hả?"
Đúng lúc này, Ngũ Bảo không chút nể tình nào mà bổ một nhát dao.
Lúc đầu nàng thấy thời tiết buổi sáng không được tốt, đã không muốn đến rồi, nhưng mà làm sao Đại Bảo cứ nói mê dụ, vẫn là đi theo tới.
Trò chơi còn chưa chơi được tí nào, ngược lại lại chạy đến đây dầm mưa một trận.
"Ta, ta cũng đâu có nghĩ dự báo thời tiết lại tào lao vậy đâu chứ? Cái dự báo chả đáng tin, sau này ta sẽ không thèm nhìn dự báo thời tiết nữa!"
Nghe vậy, Đại Bảo có chút căm phẫn nói, cảm xúc của hắn còn bị cái dự báo thời tiết lừa gạt, vất vả lắm mới đến công viên nước chơi được một lần, quay đầu lại còn bị trắng tay!
"Thôi! Thôi! Các con vào trong đứng đi, cẩn thận đừng để bị lạnh, ta gọi điện cho ba của các con, bảo hắn tới đón!"
Đúng lúc này, Lâm Giai cũng đứng ra nói nhỏ một tiếng, lúc đến nàng không có lái xe, chỉ có thể chờ Tô Hàng tới đón mẹ con bọn họ.
Leng keng ~ leng keng ~
Tô Hàng bên này, vốn đang tập trung điêu khắc đồ vật trên tay, đột nhiên bị một cuộc điện thoại làm gián đoạn mạch suy nghĩ.
"Hả? Lão bà?"
Phát hiện là Lâm Giai gọi tới, Tô Hàng vội vàng bắt máy.
"Cái gì? Trời mưa to? ! !"
Khi nghe Lâm Giai kể lại tình hình bên kia, Tô Hàng kinh hô một tiếng.
Lúc này hắn mới nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài đã bắt đầu mưa lớn, vừa nãy vì quá tập trung điêu khắc nên không để ý đến động tĩnh bên ngoài.
"Được! Ta tới ngay, em với bọn nhỏ cứ ở đó chờ anh!"
Sau đó, Tô Hàng đáp lời, liền cúp máy, chuẩn bị lập tức đi đón Lâm Giai và đám bảo trở về.
Ngoài trời mưa lớn như vậy, nghe Lâm Giai nói mình và bọn trẻ y phục đều đã ướt, nếu đi đến chậm trễ, chỉ sợ bọn họ sẽ bị cảm lạnh mất!
Trên đường đi, Tô Hàng cơ bản toàn chạy ở ranh giới siêu tốc, nhưng nhờ đó mà nhanh chóng chạy tới công viên nước.
Trong công viên nước.
"Đại ca! Anh xem có phải ba ba không?"
Ngũ Bảo chỉ vào một bóng người đang che ô trong mưa, vì trời mưa lớn nên mắt nhìn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
"Để ta xem. . . Thật là ba ba! Ba ba đến đón chúng ta!"
Đại Bảo hô lớn một tiếng, khi Tô Hàng càng lúc càng đến gần, đám bảo cũng dần nhìn rõ bóng dáng Tô Hàng.
"Ba ba!"
Không đợi Tô Hàng tới gần mái hiên, Tứ Bảo đã thừa lúc Lâm Giai không để ý mà trực tiếp nhào ra ngoài.
Giờ phút này, cậu bé cũng không còn để ý đến việc có thể bị ướt mưa nữa, dù sao toàn thân đã ướt sũng rồi, cũng không quan tâm bị xối thêm chút nữa.
Nhào ~
Tứ Bảo trực tiếp nhào vào trong ngực Tô Hàng, may mà không bị ngã.
"Ba ba chẳng phải tới rồi sao? Trời mưa to thế này, dù cũng chẳng che được hết, sao con còn chạy lung tung!"
Tô Hàng mở miệng trước tiên là trách Tứ Bảo, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, sợ Tứ Bảo ở trong mưa to bị xối thêm hoặc bị ngã gì đó.
"Không sao đâu ba ba! Hì hì. . ."
Tứ Bảo lắc đầu, lúc này ngược lại lại nổi tính tinh nghịch, thừa lúc Tô Hàng không để ý mà xoa lên mặt hắn một cái.
Tô Hàng không chú ý, vừa che ô vừa cùng Tứ Bảo đi trở về mái hiên, nghe thấy tiếng nói chuyện của Lâm Giai và đám bảo, lúc này mới kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
"Trên mặt ba ba có một dấu tay to đùng kìa! Ha ha ha. . ."
"Đó là dấu tay sao? Rõ ràng là vết mèo cào đó!"
"Hình như là Tiểu Nhiên vừa mới quẹt cho đấy. . ."
Đám bảo cười vui vẻ nói, phiền muộn vì trời mưa mà không thể chơi tiếp cũng dần tiêu tan.
"Còn dám trêu ta đấy à!"
Tô Hàng sau khi kịp phản ứng, lập tức chỉ vào Tứ Bảo nói.
Tay cũng không rảnh rỗi, tiện tay bốc một vốc bùn quệt lên mặt Tứ Bảo, Tứ Bảo cũng không hề tránh né, hoặc là nói là không có né tránh.
"Ừm. . . Như vậy mới giống ba con chứ!"
Sau khi quẹt xong, Tô Hàng còn không quên nhận xét thêm một câu.
"Được rồi! Đều lớn cả rồi, đừng có đùa nữa, nhanh chóng đưa bọn trẻ về nhà tắm rửa thay đồ đi!"
Ngay lúc mấy đứa còn lại đang hào hứng muốn đi lên thử một chút, Lâm Giai đột nhiên đứng ra nói.
Nàng không biết đám bảo đang cảm thấy thế nào, dù sao một người lớn như nàng đứng ở đây cũng sắp lạnh chết mất rồi.
"Đi! Đi! Đi! Về nhà!"
Sau đó, Tô Hàng vung tay lên một cái, đưa hai chiếc ô còn lại cho Lâm Giai và bọn trẻ, sau đó dẫn theo họ đi về phía chỗ đỗ xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận