Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 77: Chuyện này, ta tới nói

Chương 77: Chuyện này, ta tới nói
Đường Ức Mai quay đầu nhìn Lâm Giai, ánh mắt khó hiểu: "Sao thế? Tiểu Tô không làm việc sao?"
Giọng nói có chút ngừng lại, nàng nhíu mày, ngay sau đó nói: "Nói ra mới nhớ, ta thấy Tiểu Tô còn trẻ, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
"Còn sinh nhật của con là khi nào, nói ta nghe một tiếng, để sau này sinh nhật con, ta và cha con còn biết đường."
"... "
Đối diện với những câu hỏi liên tiếp của mẹ, Lâm Giai nhất thời không đáp lời.
Nàng vốn đã bình tĩnh nay lại trở nên căng thẳng.
Đôi mắt hạnh không ngừng né tránh, không biết nhìn về đâu.
Bàn tay nhỏ cầm đồ ăn cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Thấy vậy, Đường Ức Mai mắt hơi híp lại, trong nháy mắt nhận ra con gái đang giấu giếm chuyện gì đó, mà chắc chắn không phải chuyện tốt.
Bởi vì những biểu hiện này, trước kia mỗi lần Lâm Giai phạm sai lầm đều như vậy, nàng đã không lạ gì.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đường Ức Mai thoáng chốc trùng xuống.
Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn, cố gắng bình thản hỏi: "Sao vậy? Có gì không thể nói sao?"
"Anh ấy..." Lâm Giai cắn môi, hoảng hốt cánh tay run lên.
Quá căng thẳng khiến dạ dày nàng bắt đầu co rút từng đợt.
Nếu mẹ chỉ hỏi về công việc, nàng cảm thấy mình có thể nói Tô Hàng là thợ điêu khắc.
Nhưng bây giờ lại liên quan đến tuổi tác thì lại rất phiền phức.
Chuyện Tô Hàng vẫn còn đang học đại học, Lâm Giai không muốn giấu bố mẹ.
Với cả, có giấu cũng vô dụng.
Sau này hai nhà gặp mặt, bố mẹ nàng vẫn sẽ biết.
Trừ khi Tô Hàng tốt nghiệp, không còn là sinh viên năm tư của Giao Đại nữa, thì may ra hai nhà không gặp nhau.
Nhưng điều này rõ ràng không thể xảy ra.
Nhưng bây giờ nói ra, nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng...
Thấy Lâm Giai căng thẳng chậm chạp không nói gì, Đường Ức Mai khẽ thở dài, giọng nói lại chậm dần: "Có chuyện gì cứ nói, mẹ sẽ không vì chuyện này mà ngăn cản hai con đến với nhau."
"Với lại con nói ra, mọi người có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết."
"Con..." Đối diện với sự khuyên bảo nhẹ nhàng của Đường Ức Mai, lòng Lâm Giai rối như tơ vò.
Nàng biết mình phải nói ra, nhưng chính là không dám.
Lại do dự mấy giây, nàng mới nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là chuyện này... Không có cách nào giải quyết được."
"Tại sao không có cách nào giải quyết?" Đường Ức Mai càng nhíu chặt mày, tâm chìm xuống vài phần.
Đến đây, nàng đã có chút không vui.
Cảm nhận được điều đó, Lâm Giai trong lòng hơi run lên.
Nàng giấu diếm là sợ nói ra, bố mẹ sẽ tức giận.
Nhưng nếu cứ giấu diếm chuyện này, mẹ nàng cũng sẽ tức giận, vậy thì chi bằng bây giờ nói ra luôn.
Nghĩ đến đây, sự rối rắm trong lòng Lâm Giai tan biến, nàng hơi thấp thỏm mở miệng: "Thật ra Tô Hàng anh ấy... anh ấy..."
"Anh ấy sao?" Dù Đường Ức Mai có tính tình tốt đến đâu, cũng có chút nóng nảy.
Quyết tâm cắn răng, Lâm Giai ép mình nhanh chóng nói ra: "Tô Hàng anh ấy không lớn tuổi lắm, chỉ mới hai mươi hai tuổi!"
Đến cuối cùng, nàng vẫn không dám nói ra mấy chữ "Anh ấy còn chưa phải là người của xã hội".
Xung quanh im lặng trong thoáng chốc.
Một lát sau, bên tai nàng vang lên tiếng lẩm bẩm của mẹ Đường Ức Mai: "Hai mươi hai tuổi... Còn trẻ vậy..."
Nói thầm hai câu, Đường Ức Mai đột nhiên nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Anh ấy có thi đại học không?"
"Dạ có..." Lâm Giai rầu rĩ gật đầu.
Mắt hơi nheo lại, Đường Ức Mai trầm giọng nói: "Nếu tính tuổi của anh ấy, nếu trước đây đi học không có nhảy lớp, thì anh ấy..."
Lời Đường Ức Mai còn chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu ý nàng.
Nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Giai một hồi, nàng dời mắt đi.
Sợ mẹ tức giận, Lâm Giai vội nói thêm: "Nhưng mà anh ấy bây giờ là trợ giảng trong trường, thật ra mà nói, thì vẫn chưa học xong..."
"Con đừng nói trước."
Đường Ức Mai trừng mắt, Lâm Giai liền im bặt.
Hít sâu mấy lần, Đường Ức Mai để bản thân bình tĩnh lại, rồi mới ngưng trọng, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, một lần nữa nhìn đứa con gái ngốc nghếch của mình.
"Nhớ kỹ, chuyện này, con đừng có nói với bố con, để ta tìm cơ hội nói cho ông ấy."
"Như vậy có ổn không ạ?" Lâm Giai nói xong, tim thắt lại.
Nếu chuyện này để bố biết...
Nàng thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.
Đường Ức Mai nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu: "Con cũng biết tư tưởng của bố con bảo thủ như nào rồi đấy. Nếu con không muốn bố con tức giận, đuổi hai đứa ra khỏi nhà, vậy thì nghe theo lời mẹ, để mẹ nói chuyện này."
Nghe xong lời nhắc nhở của mẹ, Lâm Giai mắt hoảng hốt, vội gật đầu: "Con hiểu rồi."
"Đi thôi, về nhà thôi."
Thở dài một tiếng, Đường Ức Mai tiếp theo nở nụ cười khổ.
Hóa ra con rể còn chưa phải người của xã hội...
Điểm này, nàng thật sự không nghĩ đến!
Nhưng cũng may.
Mình đã hỏi trước một bước, biết được chuyện này.
Nếu không, để cái lão già cố chấp kia biết trước, thì e rằng hai đứa trẻ này, thật sự không thể vào được cửa chính mất...
Cùng lúc Lâm Giai và Đường Ức Mai về nhà, trong nhà bọn trẻ con cũng đã tỉnh giấc, trực tiếp loạn cả lên.
"Tô Hàng, thằng bé này sao cứ khóc mãi thế!" Lâm Bằng Hoài nhìn Đại Bảo mặt mày đỏ bừng vì khóc, vô cùng sốt ruột.
Tô Hàng quay đầu nhìn một chút, lập tức cạn lời.
"Tư thế của bác sai rồi, Đại Bảo bú không thoải mái nên mới khóc đấy..."
"Không phải... Ta đã bế theo phương pháp cháu dạy rồi mà!" Lâm Bằng Hoài sốt sắng hô to.
Tô Hàng: "Ta có dạy bác bế kiểu đấy đâu? Bác vu oan cho ta à."
Lâm Bằng Hoài: "Sao lại là ta vu oan cho cháu? Không phải cháu nói bế như thế sao?"
Ông nói rồi chìa tay về phía trước, chờ Tô Hàng đến giúp.
Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài, bế Nhị Bảo lên tiếp tục chỉ dẫn.
Nói thật.
Dạy đến bây giờ, anh chẳng còn gì để nói.
Trước đây đã từng nghe Nguyệt tẩu và dì Vương nhắc tới.
Nói chăm sóc trẻ con, cũng là do thiên phú.
Có những người không biết chăm sóc, thì chính là không biết, dù học thế nào cũng không tốt.
Lúc đầu Tô Hàng không tin.
Dù sao mình học rất nhanh.
Còn hiện tại...
Thôi dẹp đi.
Chỉ có một chữ, tin!
Dù sao cũng có ông bố vợ kiểu mẫu này ở trước mắt rồi, không tin cũng phải tin...
"Cháu xem, nó vẫn khóc!"
Lâm Bằng Hoài theo sự chỉ dẫn của Tô Hàng, bế một lúc, mồ hôi nhễ nhại cả đầu.
Bộ dạng như thể Đại Bảo trong lòng ông là củ khoai lang bỏng tay.
Tô Hàng vỗ ợ cho Nhị Bảo xong, thả cô bé xuống, dứt khoát đi đến trước mặt Lâm Bằng Hoài, bế Đại Bảo lên.
"Cánh tay của bác phải đặt đúng như con nói lúc trước."
Nói xong, anh chỉ tay vào cánh tay của Lâm Bằng Hoài.
Sắc mặt cứng đờ, Lâm Bằng Hoài vội chỉnh lại động tác.
Xác định động tác đúng vị trí, Tô Hàng dặn dò trước: "Rồi, đừng động đậy!"
Nói rồi, anh lại đặt Đại Bảo lên khuỷu tay của Lâm Bằng Hoài, sau đó đưa bình sữa vào tay còn lại cho ông.
"Cứ giữ như vậy là được!"
"Thật sự được sao?" Lâm Bằng Hoài nhìn Đại Bảo mắt đỏ hoe, nghi ngờ.
Tô Hàng nhíu mày nói: "Bác thử xem có phải được không là biết?"
"..."
Trầm ngâm một lát, Lâm Bằng Hoài cẩn thận đưa bình sữa đến miệng Đại Bảo.
Cảm giác núm vú cao su chạm vào, Đại Bảo giống như con sói con đang đói, cắn mạnh một cái.
Xác định tư thế dễ chịu, đôi mắt hồng hào của cậu bé khẽ nheo lại, bắt đầu uống ừng ực.
"Không khóc nữa?"
Lâm Bằng Hoài ngẩn người, cơ thể cứng ngắc có chút thả lỏng.
Nhìn biểu cảm thỏa mãn của Đại Bảo, tim ông rung động.
Khóe miệng vốn cả ngày cụp xuống, ngại ít khi cười của ông, lặng lẽ cong lên.
Dù sao đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua, ông thành công bế được một đứa trẻ.
Hay đúng hơn là bế cho con bú sữa.
Tuy quá trình có hơi vất vả.
Nhưng cảm giác bế con, đúng là rất tuyệt vời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận