Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 110: Tập kích! Cha mẹ trở về?

"Có triệu chứng nào khác không? Nàng có bị sốt không?" Giọng Lâm Giai đầu dây bên kia có chút nhỏ. Phát giác hoàn cảnh của nàng có lẽ không tiện nghe điện thoại, Tô Hàng nhanh chóng nói: "Cụ thể thì không có triệu chứng gì khác."
"Ta kiểm tra một chút, không sốt cũng không đi ngoài, không chướng bụng, ta thấy chắc là không sao đâu."
"Ừ..." Lâm Giai ở đầu dây bên kia trầm ngâm suy nghĩ, tiếp tục nói: "Vậy thì chắc là dạ dày nàng không thoải mái thôi."
"Dạ dày sao." Tô Hàng nghe vậy, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ do hôm nay mang nàng đi tiêm vắc xin, làm mát bụng nàng?"
"Cũng có thể lắm chứ." Lâm Giai nghĩ nghĩ, lại nói: "Con cứ chườm ấm bụng cho nàng đi, chỗ ta sắp xong việc rồi, một lát nữa ta về xem sao."
"Được." Tô Hàng đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
Leng keng! Ngay khi hắn định ôm Lục Bảo lên, dùng tay xoa ấm bụng cho cô bé thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Giờ này, Lục Bảo, con nghĩ là ai vậy?" Vừa nói với Lục Bảo, Tô Hàng một tay ôm cô bé lên, hướng phía cửa đi đến. Trong ngực, Lục Bảo vẫn ngủ say sưa, ngược lại càng ngủ ngon hơn. Thấy thế, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng.
Xem ra như vậy, dường như không phải là bị bệnh.
Leng keng! Lúc Tô Hàng nhìn Lục Bảo thì chuông cửa lại vang lên. Nhướng mày, hắn nhanh chóng đi đến cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo. Nhưng chỗ có thể nhìn qua mắt mèo, lại không thấy một ai.
"Cái quái gì vậy? Trò đùa kỳ quái à?" Lắc đầu, Tô Hàng thầm nghĩ, định kệ vậy. Kết quả hắn vừa mới xoay người thì chuông cửa lại vang lên.
Leng keng! " ? ?" Nhướng mày, Tô Hàng lại lần nữa ghé mắt nhìn ra phía ngoài. Lần này, vẫn không thấy ai. Ngoài cửa im ắng, phảng phất như gặp quỷ.
"Cái gì thế? Tiểu đạo chích đi dò đường?" Vừa nói, Tô Hàng nguy hiểm nheo mắt lại. Chuyện này trước kia hắn không phải chưa từng nghe qua. Có mấy tên trộm, để xác định nhà nào không có người có thể trộm, nhà nào có người không thể trộm, sẽ dùng cách này. Nếu trong phòng không ai trả lời, chúng có thể sẽ đánh dấu, lần sau sẽ quay lại đúng giờ để trộm.
"Ai đấy!" Để phòng kẻ trộm dò đường, Tô Hàng cố ý lên tiếng hỏi. Nếu thật là kẻ trộm, nghe thấy trong nhà có người, sẽ không tiếp tục bấm chuông.
"..." Đối mặt với câu hỏi của hắn, ngoài cửa vẫn im ắng, không ai đáp lời.
Lắc đầu, Tô Hàng cúi xuống nhìn Lục Bảo trong ngực cười nói: "Xem ra đúng là tiểu đạo chích, không biết là cái loại không có mắt nào nữa." Trong nhà gần như ngày nào cũng có người, tình huống không có ai là cực hiếm. Vậy mà vẫn có tên trộm để ý tới. Tên trộm này đúng là mù mắt.
Thật ra nếu không phải ôm Lục Bảo, có lẽ Tô Hàng đã cầm dao ra xem rồi. Xem thử tên nào không biết điều, lá gan lớn đến mức dám bấm chuông cửa không ngừng thế này...
Lắc đầu, Tô Hàng lại xoay người đi về phòng khách. Đúng lúc này...
Leng keng! Leng keng! Chuông cửa lại vang lên lần nữa. Hơn nữa lần này, còn bấm liền hai tiếng.
Quay đầu nhìn về phía cửa, Tô Hàng trực tiếp cạn lời. Đây không phải là trò tiểu đạo chích nữa rồi. Đây đúng là trò đùa quái quỷ! Nếu là tiểu đạo chích thì tên này không phải là quá ngu, thì cũng là bị điếc!
Nhanh chóng bước đến trước cửa, Tô Hàng lại nhìn ra bên ngoài một chút. Hắn muốn xem thử rốt cuộc là tên hỗn đản nào, dám chơi trò quái quỷ này. Nhưng lần này, ngoài cửa vẫn không có ai. Thấy thế, Tô Hàng không nhịn được trực tiếp mắng một câu.
"Thằng thần kinh nào! Còn bấm chuông cửa nữa, chặt tay đấy!"
Nói xong, ngoài cửa im ắng. Một lát sau, một giọng nữ mang theo tức giận vang lên.
"Lão Tô, ông nghe thấy không! Đứa con bất hiếu này, nó dám mắng tôi bị thần kinh!""Nó không mở cửa cho tôi cũng thôi, nó còn muốn chặt tay tôi nữa!"
"Khụ... Đó còn không phải tại bà quá rảnh hay sao? Bà nói xem bà trốn đi ra ngoài làm gì chứ?""Con trai không biết là bà, không trực tiếp xông ra mắng bà cũng coi là nhẹ đấy... Ôi! Bà làm gì đấy!"
"Ông vậy mà cũng nói tôi bị thần kinh! Cha con hai người cố ý chọc tức tôi có phải không!""Tôi trốn ra ngoài, đây không phải là muốn tạo niềm vui bất ngờ cho nó sao!""Tôi thấy cái này không phải kinh hỉ, là kinh hãi đấy... Ôi! Bà lại động tay động chân!"
"Hừ..." Ngoài cửa, một nam một nữ kẻ một câu người một lời. Trong phòng, nghe động tĩnh của hai người, Tô Hàng trực tiếp sững sờ tại chỗ. Cái giọng nói quen thuộc này... Bước chân dừng lại, hắn lập tức đi đến trước cửa, không chần chờ mà mở cửa ra.
Ầm! Cửa phòng mở toang.
Hai người ngoài cửa, ăn ý dừng lại cãi vã. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, đã lâu không gặp trước mắt, Tô Hàng kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Cha, mẹ, hai người..." Một cảm giác vui sướng khó tả, trong nháy mắt xông lên đầu. Hít sâu một hơi, Tô Hàng không nén được xúc động cười nói.
"Cha mẹ, sao hai người đột ngột về thế? Lúc gọi điện thoại, không phải vẫn còn nói đang thu dọn hành lý sao?" Hắn vốn tưởng rằng cha mẹ còn phải mấy ngày nữa mới có thể trở về. Hiện giờ hai người đột ngột xuất hiện, tuy làm người ta trở tay không kịp, nhưng cũng là một bất ngờ lớn!
Bất quá đối với Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh mà nói, đây không phải kinh hỉ mà là kinh hãi. Bởi vì hai người gần như cùng lúc chú ý tới Lục Bảo đang được Tô Hàng ôm trong ngực. Cô bé vẫn đang ngủ say, cũng không bị động tĩnh đột ngột làm thức giấc. Nàng thỉnh thoảng bĩu môi, tựa như đang mơ giấc mộng đẹp nào đó, khóe môi hơi cong lên. Sững sờ nhìn Lục Bảo, Lâm Duyệt Thanh khó tin há hốc miệng, kinh ngạc nhìn về phía Tô Hàng.
"Con trai? Gần đây con không phải đang làm điêu khắc sao? Sao lại đi làm bảo mẫu trông trẻ thế này? !" Trong giọng Lâm Duyệt Thanh mang theo vài phần kinh ngạc. Ánh mắt bà nhìn Tô Hàng, càng mang theo vài phần đau lòng.
Bởi vì bà nghĩ ngay đến việc, con trai vì phụ cấp gia dụng mà đã bắt đầu đi làm bảo mẫu kiếm tiền! Xã hội hiện giờ, làm bảo mẫu kiếm tiền không ít. Nhưng con trai bà lại ra ngoài làm bảo mẫu cho người khác, sao bà nghĩ mà không đau lòng. Bà không phải xem thường công việc bảo mẫu. Dù sao trước đây nhà bà có bảo mẫu, bà vẫn luôn coi bảo mẫu như người thân. Nhưng vừa nghĩ đến con trai mình, rõ ràng có thể có tiền đồ hơn, hiện giờ lại đi làm bảo mẫu, bà không khỏi cảm thấy đau lòng. Một người mẹ đau lòng cho con trai mình...
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của mẹ, Tô Hàng đứng ngơ tại chỗ, câm lặng bật cười.
Làm bảo mẫu? Mẹ của mình não động xưa nay lớn thật. Nhưng mà cái này cũng quá khoa trương rồi chứ? Mình rõ ràng là đang chăm sóc con mình, sao mẹ không nghĩ người mình đang ôm trong ngực sẽ là cháu ngoại của bà, mà lại nghĩ đến việc mình đi làm bảo mẫu trước chứ? Dù sao chuyện mình có con, cũng đã nói với hai người không ít lần. Chẳng lẽ chuyện này khó tin đến vậy sao? Tô Hàng bất đắc dĩ thở dài, nhìn mẹ đang buồn bã và ba đang kinh ngạc, cười khổ giải thích: "Cha mẹ, con không có đi làm bảo mẫu cho nhà ai.""Người con đang ôm, là con của con, cũng là cháu ngoại của hai người đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận