Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1433: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê

"Ngươi muốn tin hay không, chuyện này chính ngươi quyết định."
"Nếu như không thể đi tham gia cuộc thi điêu khắc băng, thì phải mang về cho ta một cái giải thưởng vàng, bằng không thì việc ngươi học điêu khắc băng này cũng không còn gì đáng nói, cứ an phận tiếp tục học điêu khắc ngọc đi."
Nghe vậy, Tô Hàng lộ ra một vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, sau đó lại vô cùng mạnh mẽ nói. Lúc này hắn cũng hóa thân thành một kẻ chuyên đi lừa gạt, khiến đồ đệ của mình là Cung Thiếu Đình ngơ ngác cả người.
"Ta, ta, ta suy nghĩ một chút đã."
Nghe Tô Hàng nói như vậy, Cung Thiếu Đình tỏ ra hơi do dự. Vốn dĩ việc học điêu khắc một tác phẩm băng không nằm trong kế hoạch của hắn, và hắn cũng không muốn tham gia mấy cái cuộc thi điêu khắc băng kiểu này, nhưng sau khi bị Tô Hàng tẩy não như vậy, Cung Thiếu Đình lại cảm thấy bản thân nên đi thử một chuyến. Có lẽ vậy, hắn cứ thấy trong này hình như có chút gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì Cung Thiếu Đình lại không thể tìm ra.
"Ngươi còn cần cân nhắc chuyện này à? Ngay cả con nít cũng còn hơn ngươi." Nghe vậy, Tô Hàng vỗ vỗ vai Cung Thiếu Đình, rồi nói thẳng.
Cung Thiếu Đình liền quay đầu nhìn về phía Lục Bảo, đứa bé mà Tô Hàng nhắc đến không ai khác chính là Lục Bảo.
"Tiểu Nhiên, nói cho hắn nghe, mục tiêu của con trong cuộc thi điêu khắc băng lần này là gì?" Sau đó, Tô Hàng quay đầu hỏi Lục Bảo.
"Hì hì... Thứ nhất, con muốn đoạt giải nhất cuộc thi điêu khắc băng lần này!"
Nghe vậy, Lục Bảo cười khẽ một tiếng, sau đó nói lớn. Người thì bé nhỏ, nhưng khi nói câu này ra, vẫn có đủ khí thế.
"Chẳng lẽ ngươi lại thua kém cả một đứa con nít à?"
Tô Hàng lại quay sang, nhìn Cung Thiếu Đình hỏi.
"Sao có thể, chỉ là một cái giải vàng của cuộc thi điêu khắc băng thôi mà, chứ đâu phải giải của quốc gia nào đâu, lần này ta nhất định đoạt được!"
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình máu nóng dâng lên, tại chỗ liền đồng ý ngay. Lúc đầu, chiêu khích tướng của Tô Hàng không có tác dụng với hắn. Nhưng từ đầu đến giờ, lại bị Tô Hàng giải thích liên hồi, khiến Cung Thiếu Đình cứ ngơ ngác cả người, lần này, hắn trốn không khỏi chiêu khích tướng của Tô Hàng.
"Tốt, vậy quyết định vậy nhé, như thế này mới giống đồ đệ của ta chứ."
Nghe vậy, Tô Hàng đột nhiên vỗ vai Cung Thiếu Đình một cái, rồi kêu lên một tiếng tốt.
"Đi thôi, vào ăn cơm thôi."
Sau đó, Tô Hàng lại khoác tay lên lưng Cung Thiếu Đình, rồi dẫn hắn vào nhà. Mãi cho đến khi bước vào cửa phòng, cả người Cung Thiếu Đình đều có vẻ hơi chóng mặt.
"Ha ha ha..."
Còn Tô Hàng sau khi đưa Cung Thiếu Đình vào phòng, thì mấy người nhà họ Lâm và đám bảo ở phía sau không thể nhịn được nữa liền cười ha hả. Vừa nãy Tô Hàng chỉ lừa Cung Thiếu Đình chứ có lừa bọn họ đâu, mấy người nhà Lâm Giai đứng ở bên ngoài nhìn rõ toàn bộ sự việc diễn ra. Đây chính là cái gọi là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", hay là "ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê".
"Ba ba rốt cuộc làm cách nào mà có thể nói nhảm mà mặt không biến sắc như vậy chứ?"
"Anh trai đáng thương quá đi, bị ba ba dọa ngơ ngác cả quá trình luôn."
"Con chỉ tò mò là làm thế nào ba ba nhịn được cười ấy..."
Đám bảo bọn họ mỗi người như một chú chim sẻ nhỏ, vây quanh Lâm Giai líu ríu nói. Ngay cả đám con nít bọn họ cũng nhìn ra, là Tô Hàng vừa gài bẫy cho Cung Thiếu Đình, sau đó lừa hắn.
"Được rồi, các con hiểu thì tốt rồi, nhưng đừng nhắc đến chuyện này trước mặt anh trai Cung Thiếu Đình của các con, đã nghe chưa."
Nghe vậy, Lâm Giai cũng không nhịn được cười khẽ, sau đó dặn dò đám bảo. Hắn sợ mấy đứa nhỏ này không hiểu chuyện, lỡ mà nói hớ ra trước mặt Cung Thiếu Đình thì nguy, công sức của Tô Hàng xem như đổ sông đổ biển. Dù sao Tô Hàng nói nhiều như vậy, tuy là gạt Cung Thiếu Đình, nhưng cũng là vì Cung Thiếu Đình mà nghĩ, coi như một loại lừa gạt mang ý tốt, tốt nhất vẫn là không nên vạch trần.
"Dạ dạ, tụi con biết rồi mà mẹ."
Nghe vậy, đám bảo bọn họ vội vàng đáp lời. Bọn họ đều tương đối hiểu chuyện, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, bọn họ nắm rõ lắm.
Đám bảo ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Tô Hàng và Cung Thiếu Đình vừa rồi, thì chúng vẫn không nhịn được cười khúc khích. Mãi đến lúc đi vào nhà, bọn họ mới thu liễm lại.
Vào đến nhà, cả phòng khách nồng nặc mùi cơm thơm, đủ loại món ngon đã được Lâm Giai bày trên bàn, chỉ chờ Tô Hàng và đám bảo bọn họ vào thưởng thức. Mà bây giờ thì có thêm Cung Thiếu Đình, cũng chỉ là thêm một đôi đũa và một cái bát mà thôi.
"Thật phong phú quá đi, sư phụ, bây giờ con thực sự có chút ghen tị với nhà người đấy!"
Nhìn thấy các món ngon trên bàn, Cung Thiếu Đình không khỏi cảm thán nói. Mỗi lần đến nhà Tô Hàng, hễ mà đuổi kịp giờ ăn cơm thì hắn chưa bao giờ thấy các món ăn trên bàn ít như vậy cả. Lần nào cũng bày một bàn lớn, mà mấy lần còn không giống nhau nữa chứ, cứ liên tục thay đổi. Nếu mà nhà hắn ngày nào cũng được ăn nhiều món ngon như vậy, thì Cung Thiếu Đình đoán chừng ngày nào cũng sẽ trốn lì trong nhà, còn đâu mà thích ra ngoài ăn nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận