Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1187: Cả đám đều chơi điên rồi

Chương 1187: Cả đám đều chơi đùa phát điên rồi. Vừa nghe Đại Bảo nói vậy, đám bảo cũng phối hợp theo. Dù sao tối nay thế nào cũng phải chúc mừng Tứ Bảo một phen, cái này coi như là hâm nóng trước. "Vậy, vậy thì tính cả ta đi." Đúng lúc này, Trương Thốc Xúc đang trầm mặc đột nhiên chen vào một câu. Vừa nghe vậy, đám bảo cùng nhau quay đầu lại nhìn Trương Thốc Xúc, mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng tò mò, chuyện này so với việc Trương Thốc Xúc vừa giành giải nhì còn khiến họ thấy hiếu kỳ hơn. "Sao thế? Sao các ngươi nhìn ta như vậy?" Thấy đám bảo nhìn mình, Trương Thốc Xúc khoa trương che ngực lại, rồi lùi về sau hai bước. Cái dáng vẻ đó, giống hệt những người trong phim truyền hình như sắp bị người ta sàm sỡ, nếu là ở trên người một nữ sinh thì còn tốt, nhưng đặt trên người Trương Thốc Xúc thì thực sự có chút buồn cười. "Ha ha ha... Vậy ngươi làm cái trò gì vậy? Chúng ta đâu có ăn thịt ngươi!" Trong chốc lát, đám bảo đều bị chọc cười ha ha. Nhưng bọn họ cũng biết, đây đều là những câu nói đùa nhau, cũng chính trong bầu không khí như thế này, quan hệ của họ trực tiếp kéo gần lại một chút. "Bọn ta chỉ là thấy hiếu kỳ, bình thường ngươi không phải cái mông mọc ở trên ghế sao? Sao hôm nay lại có hứng thú đi ra cùng bọn ta chơi đùa vậy?" Ngay sau đó, Đại Bảo tiến lên dùng giọng điệu trêu chọc để giải thích một câu. Sở dĩ nói mông Trương Thốc Xúc mọc ở trên ghế, cũng là bởi vì dạo gần đây hắn học tập quá mức chăm chỉ, mỗi buổi chiều sau giờ học ngoại trừ đi vệ sinh ra, thì gần như không có bất kỳ thời gian giải trí nào. Mông hắn giống như mọc trên ghế, luôn dán ở chỗ ngồi đọc sách viết chữ, cho dù người khác gọi rủ đi chơi, Trương Thốc Xúc cũng không chịu. Có thể nói, Trương Thốc Xúc dạo này đã thay đổi rất nhiều. "Ta cảm thấy ngươi nói đúng, ta suy nghĩ lại xem, nỗ lực học làm bánh ngọt, còn có nỗ lực học tập, đọc sách viết chữ, không phải đều là để vì có những khoảnh khắc đứng trên bục nhận giải như hôm nay sao?" Nghe vậy, Trương Thốc Xúc lúc này mới nghiêm túc, sau đó giải thích. "Hôm nay đã đứng trên bục nhận giải rồi, đương nhiên cũng phải chơi thật vui vẻ một chút, chúc mừng và thư giãn một tí, chứ không thể cứ căng thẳng mãi được, mẹ nói sẽ mệt chết mất." Dừng một chút, Trương Thốc Xúc lại bổ sung thêm một câu. "Cũng phải ha, bất quá hôm nay cũng không mang đủ bóng với bóng rổ gì cả, chúng ta cứ ra sân thể dục tùy tiện vui đùa một chút đi." Nghe vậy, Đại Bảo rất đồng tình gật đầu, sau đó đề nghị. Mẹ của Trương Thốc Xúc và Lâm Giai, thì vẫn không ngừng bàn tán về việc con của họ đạt giải, khi các cô hoàn hồn lại thì Trương Thốc Xúc và đám bảo đã chạy không thấy bóng dáng đâu. "Ôi, đám trẻ này, bọn ta chỉ mới nói có một chút mà đã chạy mất tiêu rồi." Thấy vậy, Lâm Giai có chút bất đắc dĩ thở dài. "Ha ha ha... Hôm nay cứ để cho bọn nhỏ đi thôi, khó khăn lắm mới cho chúng nó nghỉ nhiều thêm nửa ngày, lại có chuyện vui như thế, cứ để cho bọn nó thả lỏng chơi một chút cũng tốt." Nghe vậy, mẹ Trương Thốc Xúc cười ha hả, sau đó lên tiếng. Dưới góc độ của bà thì bà càng đề nghị bọn trẻ áp dụng phương pháp kết hợp giữa khổ và nhàn để học tập và tiến bộ, cho nên thường ngày dạy dỗ Trương Thốc Xúc cũng tương đối thoải mái. Bất quá, điều này cũng dựa trên cơ sở bà biết Trương Thốc Xúc và đám bạn sẽ không làm loạn, đoán chừng giờ này chắc đang ở sân thể dục hoặc một góc nào đó của trường chơi đùa thôi. Hiện tại trường học đang đóng cửa, cổng có bảo vệ canh giữ, bọn chúng cho dù muốn chạy cũng chạy không ra, cho nên mẹ Trương Thốc Xúc cũng không có gì phải lo lắng. "Cũng đúng..." Nghe nói như vậy, Lâm Giai suy nghĩ một chút, thấy đúng là như vậy, nên cũng không quản nữa. Sau đó, cô lại tiếp tục cùng mẹ của Trương Sở Sở hàn huyên. Mà ở trên sân thể dục, Trương Thốc Xúc và đám bảo chơi đến quên cả trời đất, dần dần đám bảo cũng bắt đầu chấp nhận Trương Thốc Xúc. Ngay cả Nhị Bảo cũng cảm thấy Trương Thốc Xúc không có đáng ghét như trước nữa, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không có mưu đồ xấu nào. Trưa hôm nay, mỗi người bọn họ đều chơi vô cùng vui vẻ, dù không có trò chơi điện tử, nhưng chỉ là đùa giỡn bình thường thôi cũng đủ để cho bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ. Cứ như vậy, kéo dài cho đến khoảng hai, ba giờ chiều, các phụ huynh và học sinh khác trong trường đều đã về gần hết, mẹ của Trương Thốc Xúc và Lâm Giai mới tìm thấy bọn họ ở trên sân thể dục. "Mấy đứa hôm nay chơi đến phát điên rồi phải không, ta và dì Trương của các con tìm mấy đứa nãy giờ đấy." Lâm Giai vừa đến đã phê bình đôi câu, nhưng đám bảo cũng nhìn ra được, Lâm Giai cũng không có thật sự tức giận. "A hi hi..." Tứ Bảo nghịch ngợm, ngược lại còn ở chỗ Lâm Gia không thấy được mà làm một cái mặt quỷ buồn cười. "Về thôi, về nhà trước, không về là trường đóng cửa đó." Mẹ Trương Thốc Xúc kéo Trương Thốc Xúc lại nói, ý là tiếp theo phải về nhà. Mặc dù hôm nay là thứ sáu, vẫn chưa đến cuối tuần, nhưng bởi vì tổ chức cuộc thi "Bếp nhỏ trổ tài", nên ngày này không có lịch học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận