Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 368: Không thể chỉ thân tỷ tỷ

"Ba ba!"
"Ba ba ~"
Một khi đã mở đầu, mấy đứa nhỏ kia trong đầu chỉ còn lại ba ba.
Thấy vậy, Tô Hàng có chút xấu hổ nhìn Trịnh Quốc Đào và những người khác.
"Làm phiền mọi người ở đây."
"Ây da, chuyện nhỏ thôi mà, chúng tôi chỉ cần hỗ trợ để mắt đến công nhân là được."
Trịnh Quốc Đào khoát tay, bình thản cười nói.
Đến giúp đỡ, bọn họ là tự nguyện.
Dù sao trong khoảng thời gian này, Tô Hàng cũng giúp bọn họ không ít việc.
Tỷ như giám định đồ cổ, giúp họ tìm hàng… Cho nên đối với bọn họ, loại chuyện này đơn giản không tính là gì.
"Vậy chúng ta đi tìm tiểu Hàng trước."
Sau khi Tứ Bảo chơi chán, Nhị Bảo ăn uống no đủ, bốn vị trưởng bối lại khách khí cười với mấy người kia, sau đó dẫn mấy đứa nhỏ đi đến địa điểm Tô Hàng tổ chức đại hội tốt nghiệp.
Một lát nữa, mấy đứa nhỏ muốn đi cùng ba ba vào lễ đường.
Cho nên phải tụ họp với ba ba trước mới được.
Mấy đứa nhỏ có vẻ cũng ý thức được sau đó phải đi tìm ba ba, khó có dịp trở nên ngoan ngoãn, ngồi vào xe nôi.
Đẩy sáu đứa trẻ con, bốn vị trưởng bối cười nói đi về hướng vị trí đã định của Tô Hàng.
Kinh ngạc nhìn theo mấy đứa nhỏ rời đi, hai cô giáo trong đoàn người nghi hoặc nhìn theo.
"Đó là con của cô Lâm phải không?"
"Chắc vậy... Lớn hơn nhiều rồi."
"Vậy... Người mang con đi, chắc là phụ huynh của cô Lâm và bạn Tô Hàng?"
"Ừm... Nhìn tuổi tác chắc là vậy."
"Thế nhưng mà, phụ huynh của bạn Tô Hàng và cô Lâm, sao lại quen biết những người kia?"
Cô giáo đặt câu hỏi đầu tiên vừa nói, vừa chỉ vào Trịnh Quốc Đào ở cách đó không xa.
Nghe vậy, cô giáo còn lại ngẩn người.
Nàng nhìn về hướng mấy đứa trẻ vừa đi, nói: "Có khi nào hoạt động này là do bạn Tô Hàng và cô Lâm có liên quan không?"
"Cái này..."
Há hốc miệng, cô giáo hỏi chuyện nhất thời cũng không dám chắc chắn.
Bởi vì các nàng cũng không nhận được thông tin gì từ Lâm Giai.
Bất quá, nhìn vào cách bố trí hiện trường này thì, Trận "hoạt động" này chắc chắn không tầm thường.
...
Cùng lúc đó, đại sảnh tổ chức đại hội tốt nghiệp.
Hiệu trưởng cũng đang mặc áo cử nhân, khi cầm tấm bằng tốt nghiệp lên, nụ cười nhàn nhạt lộ ra trên gương mặt đầy nếp nhăn.
"Sinh viên ưu tú tốt nghiệp năm nay tiếp theo, bạn Tô Hàng."
"Tô Hàng, mau lên đi!"
Nghe được tên Tô Hàng, Mạnh Tỳ và mấy người khác còn kích động hơn cả Tô Hàng.
Dưới sự thúc giục của ba người bạn cùng phòng, Tô Hàng thản nhiên bước lên bục cao nhất.
Đến trước mặt hiệu trưởng, Tô Hàng cười nhạt một tiếng.
"Chào hiệu trưởng."
Hài lòng gật đầu với Tô Hàng, hiệu trưởng cười nói: "Bạn Tô Hàng, hy vọng trong quãng thời gian sau này, bạn có thể thuận buồm xuôi gió, thành công trên con đường sự nghiệp!"
Sau khi nói xong lời chúc phúc quen thuộc, hiệu trưởng trao bằng tốt nghiệp cho Tô Hàng, đồng thời hơi bước nhỏ về phía trước.
Khi Tô Hàng nhận bằng tốt nghiệp, ông hạ giọng nói nhỏ: "Tô Hàng à, cậu thật sự không cân nhắc việc học nghiên cứu ở trường ta sao?"
"Với thiên phú của cậu, nếu học chuyên ngành y, thì tuyệt đối không thành vấn đề."
Nghe vậy, Tô Hàng hơi giật mình.
Trước kia hiệu trưởng cũng từng nói chuyện này với mình.
Thậm chí còn nói, dù mình điểm số có thấp hơn chút, cũng có thể đặc cách trúng tuyển.
Nhưng bị mình từ chối rồi.
Không ngờ hôm nay lại nhắc đến.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Tô Hàng chuyển hướng mà từ chối nói: "Thưa hiệu trưởng, em còn con cái phải nuôi, phải nhanh chóng kiếm tiền thôi ạ."
Thật ra sự tình không chua xót như Tô Hàng nói.
Hiện tại nuôi sáu đứa trẻ với hắn hoàn toàn không là vấn đề.
Chỉ là đây là cách từ chối tốt nhất.
Hiểu được sự kiên quyết của Tô Hàng, hiệu trưởng có chút tiếc nuối thở dài, gật đầu nói: "Thôi vậy, nếu cậu không có ý định đó thì coi như xong."
"Nói đến..."
Đến đây, hiệu trưởng hơi ngừng lại.
Một giây sau, ông có chút chần chờ nói: "Hôm nay mời nhiều người như vậy ăn cơm, cậu lại còn con cái muốn nuôi, vậy phải làm sao đây?"
"Hiệu trưởng yên tâm, những chuyện này con đều đã tính toán kỹ rồi."
"Cảm ơn sự quan tâm của hiệu trưởng."
Hướng về phía hiệu trưởng giơ ngón tay cái lên, Tô Hàng vội vàng đi xuống sân khấu.
Đợi thêm chút nữa, hắn sợ hiệu trưởng sẽ trực tiếp lôi kéo hắn, để nói chuyện.
Nếu thế thì đừng nói là hôn lễ, mà ngay cả đại hội tốt nghiệp cũng không biết phải trì hoãn đến lúc nào.
...
Sau khi trở lại chỗ ngồi, thấy đại hội tốt nghiệp sắp kết thúc, Tô Hàng quay đầu thấp giọng nói với Mạnh Tỳ: "Một lát nữa cứ theo kế hoạch đã thống nhất."
"Kết thúc xong, tao đi cùng vợ con tao, còn lại giao cho bọn mày."
"Đi đi, không có vấn đề."
Mạnh Tỳ tự tin giơ ngón tay cái lên.
Tống Mâu và Trần Kế Ba bên cạnh cũng gật đầu theo.
Ngồi cạnh Tô Hàng Hầu Văn Hạo thấy vậy, có chút ngơ ngác nhìn về phía bọn họ.
"Mấy người đang nói gì vậy?"
"Không có gì không có gì!"
Mạnh Tỳ vội vàng lắc đầu.
Thấy hắn phủ nhận nhanh như vậy, Hầu Văn Hạo ngược lại càng cảm thấy có mờ ám.
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lòng hiếu kỳ của Hầu Văn Hạo dâng cao nhìn về phía Tô Hàng, lại hỏi một câu.
Về việc này, Tô Hàng chỉ cười không nói.
Đúng lúc Hầu Văn Hạo đang bứt rứt thì hiệu trưởng tuyên bố kết thúc đại hội tốt nghiệp.
Nghe vậy, Tô Hàng liền đứng dậy, đi theo mọi người ra ngoài.
Ba người Mạnh Tỳ liếc nhau, cũng đứng lên theo, bắt đầu tụ tập lại những bạn học đang chuẩn bị tản ra.
...
Theo dòng người đi ra bên ngoài tòa nhà.
Tô Hàng chỉ nhìn một cái đã tìm thấy vị trí của cha mẹ và mấy đứa nhỏ.
Bởi vì cảnh tượng bốn người lớn và sáu đứa nhỏ ở cùng nhau thực sự quá dễ thấy.
Đặc biệt là sáu đứa nhỏ mặc áo cử nhân.
Vẻ ngoài đáng yêu, đã thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.
"Đây chẳng phải con của cô Lâm sao?"
"Đến để đợi ai vậy?"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Tô Hàng rồi."
Các học sinh đi ngang qua nhìn thấy mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu.
Đúng lúc này, ánh mắt của Tam Bảo xuyên qua đám đông, trực tiếp rơi vào ba ba.
Đứa nhỏ lúc này phấn khích giơ bàn tay nhỏ bé lên, một bên vui vẻ muốn nhào ra khỏi xe nôi, một bên la lớn.
"Ba ba~"
"Ba ba!"
Bị Tam Bảo hô lên như vậy, Tô Hàng vốn không được nhiều người chú ý tới, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của đám đông.
Ho nhẹ một tiếng, Tô Hàng bình tĩnh lướt qua những ánh mắt đó, bước nhanh đến trước mặt Tam Bảo, ôm lấy con bé.
"Ba ba~"
Ôm chặt lấy cổ ba ba, Tam Bảo mở chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hào ra, "bẹp" một tiếng hôn lên mặt ba ba.
"Ba ba ~ hun ~"
Miệng lẩm bẩm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé vui vẻ cong lên, cười khanh khách bắt đầu.
"Đến đây, ba ba hôn một cái."
Lại hôn một cái lên má con gái, Tô Hàng cũng cười theo.
Lục Bảo đang ngồi trong xe nôi, thấy ba ba chỉ hun mỗi chị hai, không phải là mình, nhất thời cuống lên.
Khuôn mặt nhỏ của con bé đỏ bừng, bắt đầu không ngừng khua tay nhỏ.
Dù là vậy, giọng của Lục Bảo vẫn bi bô, mềm mại như tiếng mèo con sữa kêu.
Nhìn bộ dáng mềm manh của Lục Bảo, trái tim mọi người xung quanh lập tức tan chảy, từng người đều ngưỡng mộ nhìn Tô Hàng.
Nếu có thể sở hữu một đứa trẻ đáng yêu như vậy, coi như đời này không tiếc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận