Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 834: Tràn đầy cầu sinh dục

"Không có gì đâu, thật sự không sao, đã đỡ nhiều lắm rồi, giờ ở bệnh viện cũng chỉ tốn tiền vô ích thôi!" Tô Thành xua tay, nhất quyết đòi xuất viện, nói thật còn nhảy xuống khỏi giường, để Tô Hàng xem hắn có thật là khỏe khoắn rồi hay không. Mấy ngày nay hắn có thể nói là trải qua vô cùng dày vò, cả ngày như một người tàn phế nằm trên giường, chỉ có lúc buổi tối Tam Bảo tới dính lấy hắn kể chuyện xưa, hoặc mấy đứa khác đến quấn quýt. Nhưng vào ban ngày, các bảo còn phải đi học, gần như chẳng có thời gian, khoảng thời gian này với hắn mà nói có thể ví như một ngày bằng một năm. "Hay là cứ đi kiểm tra lại một chút đi!" Tô Hàng vẫn cau mày, chuyện sức khỏe không thể coi thường được. Hắn vẫn còn nhớ lần trước, chính vì Tô Thành còn chưa khỏe hẳn mà đã chạy nhảy lung tung, dẫn đến bệnh tình trở nặng phải nhập viện. "Không sao đâu, cơ thể ta ta còn không rõ sao, bệnh viện là chỗ để anh xài tiền bừa bãi..." Tô Thành trong lòng căng thẳng, sợ đến lúc đó nếu cơ thể khôi phục chưa hoàn toàn, sẽ không được cho ra viện. Nhưng trước sự kiên quyết mạnh mẽ của Tô Hàng, Tô Thành bất đắc dĩ cuối cùng vẫn phải đi kiểm tra tổng quát một lần. May mắn thay, Tô Thành hai ngày này không chạy nhảy lung tung nữa, hồi phục rất tốt, đã đạt tiêu chuẩn xuất viện. Cùng ngày, hai người liền cùng nhau làm thủ tục xuất viện, về đến nhà. Không biết là do tâm lý hay vì ở bệnh viện quá lâu mà thấy khó chịu, vừa về đến nhà, hắn cảm giác không khí xung quanh đều dễ chịu hơn hẳn. Buổi tối. "Ba ba!" Tô Hàng đang đọc sách trong thư phòng thì thấy mấy đứa nhóc lanh lợi chạy tới. "Sao vậy? Đến tìm ta có chuyện gì à?" Thấy thế, Tô Hàng không khỏi ngạc nhiên hỏi. Bình thường giờ này, mấy đứa nhỏ đều đang chơi, hôm nay lại đột ngột đồng loạt chạy tới tìm hắn, chắc chắn là có chuyện gì rồi. "Chúng con muốn mua quần áo mới!" Cuối cùng, Đại Bảo đột nhiên đứng ra nói. "Hả? Hai hôm trước không phải mới mua cho các con rồi sao? Sao lại muốn mua nữa?" Tô Hàng nhướn mày, không từ chối cũng không đồng ý. Vì sao muốn mua thì phải hỏi cho rõ ràng, nếu không có lý do đặc biệt thì Tô Hàng cũng không chiều theo chúng như vậy được. "Ba ba, là tại trường chúng con tổ chức hội diễn văn nghệ, mấy đứa con đều đăng ký tham gia, mà phụ huynh cũng phải đến cùng dự, nên bọn con muốn mua quần áo!" Đại Bảo giải thích một chút, Tô Hàng lập tức hiểu ra. "Ra là vậy à! Đi, bây giờ trời còn sớm, đi gọi mẹ các con, lát nữa chúng ta đi dạo trung tâm thương mại!" Ngay lập tức, Tô Hàng vui vẻ đồng ý, đã là để tham gia hội diễn văn nghệ, thì mua cho mỗi đứa một bộ quần áo mới cũng không có gì. "Tốt quá!" "Hi hi! Con biết mà ba ba sẽ đồng ý!" "Lát nữa mình mua bộ đồ gì đẹp nhỉ..." Nghe vậy, các bé lập tức vui vẻ reo hò, Ngũ Bảo thậm chí đã bắt đầu lo lắng chọn mua đồ gì cho đẹp. Sau đó, các bé đồng loạt chạy tới phòng ngủ của Lâm Giai và Tô Hàng. Lâm Giai vừa thu dọn bát đũa xong, đang định nằm lên giường lướt điện thoại nghỉ ngơi thì bị các bé ùa vào cắt ngang. "Mẹ ơi! Đi, ba ba muốn đưa tụi con đi shopping!" "Muốn mua quần áo mới nha!" "Nhanh lên nhanh lên! Lỡ lát nữa ba đi mất, rồi bỏ tụi con ở lại đó." Vừa vào cửa, các bé đã líu ríu nói không ngừng, nhưng cũng nói rõ lý do tìm Lâm Giai. "Đi shopping à! Để ba con đưa mấy đứa đi là được rồi, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát!" Nghe nói đi shopping, Lâm Giai liền trực tiếp từ chối, rồi lại tựa vào đầu giường. Đi shopping với đám nhỏ mệt mỏi thế nào, trước kia nàng đã có trải nghiệm rồi, lúc này Lâm Giai chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. "Không được! Không được! Là muốn mua quần áo mới cho cả nhà mà!" "Đúng đúng! Mẹ cũng phải đi, cả nhà mình cùng nhau mua quần áo!" "Lần này mua quần áo, là để bố mẹ đi cùng xem văn nghệ hội diễn ở trường mà..." Thấy thế, các bé nhao nhao lên tiếng. Sau đó, Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi người túm một cánh tay của Lâm Giai, bốn đứa khác thì đẩy Lâm Giai, cuối cùng ép buộc lôi kéo đem Lâm Giai đi ra ngoài. Đến đường cùng, kế hoạch nghỉ ngơi của Lâm Giai coi như tan thành bọt biển, chỉ có thể cùng các con đi dạo phố. "Đi thôi! Bà xã, đừng có ủ rũ thế, lát nữa về thì lại nghỉ ngơi kỹ càng, cứ ở nhà suốt như thế là biến thành ‘trạch nữ’ đấy!" Thấy dáng vẻ của Lâm Giai khi đi ra ngoài, Tô Hàng không nhịn được trêu chọc. "Sao? Anh không thích ‘trạch nữ’ sao?" Nghe vậy, mắt Lâm Giai có chút nheo lại, nhất là khi cắn hai chữ 'trạch nữ' có vẻ đặc biệt nặng. Chỉ thoáng cái, các bé đều cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra. "Không không không! Anh đương nhiên thích, chỉ cần là em thì anh đều thích!" Cảm nhận được tình hình không ổn, Tô Hàng vội vàng đổi giọng, rồi lại bồi thêm một câu, có thể nói là tràn đầy ý muốn sống còn! "Đang trước mặt con cái, anh nói cái gì thế hả?!" Nghe Tô Hàng nói như vậy, mặt Lâm Giai đỏ bừng lên, vừa rồi khí thế cũng tan biến trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận