Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 510:: Nhà chúng ta có kẻ trộm!

Chương 510: Nhà chúng ta có kẻ trộm! Chính mình dạy qua cái đạo lý sao này? Tô Hàng khẽ giật mình, lâm vào hồi ức ngắn ngủi. Trước đây có một lần, Ngũ Bảo ăn kẹo lúc, đã chia cho Lục Bảo một chút. Nhưng vì ăn chưa đủ, tiểu gia hỏa sau đó lại tìm em gái đòi lại. Lúc đó vì chuyện này, hắn dường như đã dạy mấy đứa nhóc đó, đã chia cho người khác đồ rồi thì không được đòi lại. Cho nên đã có chuyện trước đó rồi, nên phải cân nhắc cho kỹ. Khẽ ho một tiếng, Tô Hàng có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy Tiểu Ngữ trước khi chia đã không nghĩ tới mình có thể không đủ ăn sao?" "Tiểu Ngữ nghĩ rồi..." Mang theo tiếng khóc nức nở trả lời, Nhị Bảo lẩm bẩm nói: "Nhưng mà... Tiểu Ngữ thấy đủ, vì có nhiều lắm..." "Thế nhưng chia xong rồi, Tiểu Ngữ mới phát hiện chỉ có mình không có." Nói xong, tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng, lại muốn bắt đầu khóc. Tô Hàng cùng Lâm Giai liếc nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng. Số lượng kẹo hơi nhiều, mấy đứa nhóc vẫn chưa tính toán kỹ được, chỉ căn cứ vào những gì mình thấy để đoán chừng, sai sót là chuyện bình thường. Xét thấy thế thì Nhị Bảo đã cố hết sức rồi. Dù sao đoán tới đoán lui, cuối cùng chỉ thiếu có một cái. "Lần này thuộc về tình huống ngoài ý muốn." Tô Hàng cười, rồi đưa viên kẹo trong tay về phía trước: "Ba ba đúng lúc đau răng, không muốn ăn kẹo này, cho con nè." "Thật... thật sao?" Hai mắt đẫm lệ chớp chớp, Nhị Bảo khó tin nhìn viên kẹo trong tay ba ba. Gật đầu, Tô Hàng trực tiếp bỏ kẹo vào túi của tiểu nha đầu. "Cầm lấy, ăn đi." "Ô... cảm ơn ba ba." Miệng nhỏ lại lần nữa mếu máo. Nhị Bảo vừa khóc vừa lấy kẹo trong túi ra, đưa lên miệng, cắn từng chút từng chút một. Nhìn tiểu nha đầu cẩn thận từng li từng tí, ăn dè bộ dáng, Tô Hàng khẽ thở dài. Về lại mua thêm một gói vậy. Hôm nay ngày quốc tế thiếu nhi, coi như là món quà thêm của ngày quốc tế thiếu nhi. ... Thời gian biểu diễn trước đó cơ bản bị mấy đứa nhỏ dùng vào việc ăn uống. Đến khi sắp tới phiên bọn chúng lên sân, mấy đứa nhóc mới đưa ba lô cho ba ba mụ mụ giữ. "Ba ba, trong túi của Tiếu Tiếu còn đồ ăn ngon đó, nhất định phải trông chừng cẩn thận nha!" "Ba ba, lát nữa phải chụp hình cho bọn con thật đẹp nha!" "Đi đi, mau đi đi!" Bất đắc dĩ phất phất tay, Tô Hàng thầm nói: "Lão ba các con sắp bận không xuể rồi, bộ coi ta ba đầu sáu tay chắc?" "Ba ba vốn là ba đầu sáu tay mà!" Tam Bảo cười hì hì, giơ ngón tay cái lên: "Ba ba là đại anh hùng của tụi con!" "... Được rồi, mau đi đi." Đối mặt với sự khích lệ của con gái, lòng Tô Hàng ấm áp. Thế nhưng nghĩ tới những "dặn dò" của chúng vừa rồi, hắn lại không nhịn được thở dài. "Lão ba đúng là c·ô·ng cụ người mà." Bất đắc dĩ cười, Tô Hàng nhanh chóng móc máy ảnh ra. Lâm Giai cong mắt cười, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh chàng c·ô·ng cụ người này nên vui vẻ chứ." Nghe vậy, Tô Hàng muốn phản bác. Nhưng nhìn máy ảnh trong tay, và cả đống ba lô, hắn lại không nói nên lời. "Được thôi, c·ô·ng cụ người thì c·ô·ng cụ người vậy, giờ chụp hình cho các con thật ngầu, con gái thật xinh mới là quan trọng nhất." Nói xong, Tô Hàng nhắm vào sân khấu phía trước, điều chỉnh ống kính một chút. Sau khi chỉnh xong hết, hắn mới dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi mấy bảo bối nhà mình lên sân. Theo một bài nhạc thiếu nhi tên (Đom đóm) vang lên, mấy đứa nhỏ cùng các bạn nhỏ khác cùng nhau vểnh mông làm động tác nhấp nháy của đom đóm, rồi bước những bước nhỏ chạy về phía sân khấu. Từng đôi bàn chân nhỏ, loạn nhịp bước về phía trước. Vào đến giữa sân khấu, bọn chúng lại tản ra, bắt đầu vung tay. Tóc mái trên trán, theo động tác mà lắc qua lắc lại. Mặc dù động tác không được đồng đều, thậm chí có lúc quên động tác. Nhưng những cố gắng thể hiện của các nhóc con vẫn khiến một đám phụ huynh xem đến say sưa. Tìm thấy mấy đứa nhỏ nhà mình, Tô Hàng vội vàng giơ máy ảnh lên, bắt đầu chụp. Lúc chụp, hắn cũng không khỏi lo lắng. Hoặc là Ngũ Bảo suýt chút nữa trẹo chân, hoặc là Lục Bảo suýt chút nữa trượt ngã. May là mấy tiểu nha đầu còn khá ổn. Đối với Đại Bảo và Tứ Bảo hai đứa bé trai, buổi biểu diễn này xem như là gian nan. Hai đứa nhỏ vì học võ, nên động tác nhảy cũng tính là cân đối. Nhưng khi thực hiện một số động tác, thì vẫn còn vụng về hơn các bạn nữ. Tỷ như có một động tác cần mọi người đối mặt, chân đối chân với nhau. Tứ Bảo nhất thời lo lắng, khi ngồi xuống suýt chút nữa duỗi thẳng chân ra. Nhưng dù trong quá trình có bao nhiêu vấn đề, buổi biểu diễn cuối cùng vẫn kết thúc tốt đẹp. Vừa về đến chỗ khán giả, mấy đứa nhỏ liền vội tìm ba ba mụ mụ đòi nước uống. Ực ực mấy ngụm, chúng mới nhẹ nhõm thở ra, rã rời ngồi xuống ghế. Tam Bảo: "Hồi hộp quá!" Đại Bảo: "Ba ba, con không phạm sai lầm chứ?" Ngũ Bảo: "Anh hai nhảy giỏi lắm, không sao hết." Mấy đứa nhỏ mỗi người một câu, ríu rít an ủi lẫn nhau. Thấy vậy, Tô Hàng nghĩ tới dáng vẻ kinh hồn táng đản của mình khi quay phim, hiểu ý cười. Cái video này, coi như quà năm mới tặng cho bọn chúng vậy. Hơn nữa phải bảo quản cẩn thận mới được. Chờ bọn chúng lớn, lấy ra cho bọn chúng xem lại. Trong đầu thoáng hiện những ý nghĩ xấu xa, Tô Hàng hài lòng gật đầu. Mấy đứa nhỏ vẫn chưa ý thức được, khi lớn lên sẽ xuất hiện cảnh tượng Tu La khi phải đối mặt với những chuyện "tươi sáng" của mình, mà vẫn còn đang cười nói chuyện phiếm vui vẻ. ... Buổi diễn kéo dài tới hơn hai giờ trưa. Vì giữa chừng ăn vặt khá nhiều, mấy đứa nhỏ cũng không cảm thấy đói lắm. Sờ cái bụng nhỏ, bọn chúng bắt chước dáng chim cánh cụt đi đường, lắc lư theo sau lưng ba ba mụ mụ. "Ba ba, lát nữa về nhà, con có được tắm không?" Đại Bảo nói xong, kéo nhẹ vạt áo. Dù chỉ mới đầu tháng sáu, nhưng hôm nay trời nóng bất thường. Đi ra khỏi phòng điều hòa ở trường, trên đường đi một lát, mấy đứa nhỏ người đã ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ đến việc bốn vị trưởng bối đã mua quà ngày quốc tế thiếu nhi cho chúng, Tô Hàng cười gật đầu: "Được." Nghe vậy, Nhị Bảo giơ bàn tay nhỏ về phía trước, chỉ vào các anh và em nói: "Anh hai và các em trai tắm chung, Tiểu Ngữ và các em gái tắm chung." "Ừ!" Ra sức gật đầu một cái, mấy đứa nhỏ nhanh chóng chui ra khỏi thang máy, bước những bước nhỏ, vểnh cái mông nhỏ chạy thẳng về phía cửa nhà. Kết quả vừa tới gần, chúng lại hét lớn một tiếng, nhanh chân chạy ngược trở lại. Vừa chạy vừa sợ hãi hô lớn. "Ba ba mụ mụ không xong rồi! Ngoài nhà chúng ta có kẻ trộm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận