Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 369: Nằm mơ đều không đến

"Bà ba!" Trong ánh mắt dò xét của mọi người, Lục Bảo tiếp tục vung vẩy tay nhỏ, lại càng lớn tiếng gọi một tiếng ba ba. Nghe được tiếng Lục Bảo, Tô Hàng cúi đầu nhìn về phía cô bé. Chú ý thấy ba ba nhìn mình, Lục Bảo nhoẻn miệng cười. "Thân!" Bé lí nhí một câu, rồi giơ cánh tay nhỏ lên cao. Nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của con gái, Tô Hàng cười, đặt Tam Bảo xuống, vội ôm Lục Bảo lên. "Nào, ba ba hôn lại hôn Tiểu Nhiên của chúng ta." "Nha~" Cảm nhận được một chút xúc cảm trên mặt, Lục Bảo vui vẻ cười. Cô bé há miệng ra, quay đầu, cũng hôn lên mặt Tô Hàng một cái. "Ba ba~ thân~" Nói xong, lại hôn một cái nữa. Thấy Lục Bảo vì vậy mà vui vẻ, mọi người cũng không nhịn được cười theo. Đối với điều này, bọn họ chỉ muốn nói: Cứ cho cô bé hôn! Chỉ cần cô bé vui vẻ, muốn làm gì cũng được! Bất quá Lục Bảo dù sao không phải con của họ, họ cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng vài câu. "Tô Hàng, con của ngươi lớn thế này rồi à?" Tống Mâu và những người khác đi tới, khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ trước mặt Tô Hàng thì đều vây lại. Kỷ Viện Viện xông lên phía trước, nhìn Tiểu Lục Bảo mềm mại thơm tho, mắt sáng lên. "Bạn thật đáng yêu nha~" "Ngô..." Nghe Kỷ Viện Viện khen ngợi, Lục Bảo có chút rụt rè nép vào lòng ba ba. Đối diện với người lạ, cô bé tuy không sợ hãi như trước đây, nhưng vẫn có chút e ngại. Nhận thấy Lục Bảo lùi lại, Kỷ Viện Viện có chút xấu hổ cười một tiếng. "Ta có phải hù dọa bé rồi không?" "Nó vốn tương đối nhát gan." Tô Hàng nói xong lắc đầu. Dạo gần đây, hắn và Lâm Giai thường xuyên đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài. Trải qua rèn luyện, tình huống sợ người của Lục Bảo lúc này mới có chuyển biến tốt. "Ra là vậy." Gật gật đầu, Kỷ Viện Viện nói với Lục Bảo: "Tỷ tỷ không phải người xấu, tỷ tỷ là bạn học của ba ba." Nói xong, Kỷ Viện Viện chỉ vào Tô Hàng. Theo hướng tay chỉ nhìn ba ba, Lục Bảo nghi hoặc chớp mắt mấy cái. Tống Mâu thấy vậy, không nhịn được lên tiếng: "Ấy, cậu thế là không đúng, với trẻ con thì phải cười chứ!" Nói xong, Tống Mâu nhoẻn miệng cười một tiếng. Vốn Lục Bảo gần như đã bình tĩnh. Thấy nụ cười này của Tống Mâu, đôi mắt hạnh nhân trong nháy mắt trừng lớn. Một giây sau, cô bé nhanh chóng nhào vào lòng ba ba. Chiếc mũ học sĩ trên đầu cũng trực tiếp nghiêng sang một bên, suýt nữa thì rơi xuống. May mà Tô Thành, ông nội của bé, nhanh tay lẹ mắt, bắt được. "Chậc chậc chậc! Tống Mâu, cậu còn nói tôi? Nụ cười của cậu cũng quá dọa người rồi đấy?" "??? Có sao?" Thần sắc tổn thương hỏi lại một câu, Tống Mâu vô tội nhìn về phía Tô Hàng. "Tô Hàng, nụ cười của tôi dọa người à?" "... Cũng tạm." Để không làm Tống Mâu mất hứng, Tô Hàng miễn cưỡng trả lời. Nhưng ở góc độ của người đứng xem như hắn, nụ cười vừa rồi của Tống Mâu, quả thật có hơi khoa trương. Đứng ở góc độ của Lục Bảo, hẳn là tính là dọa người. "Được rồi, được rồi..." Thở dài lắc đầu, Tống Mâu bất đắc dĩ lùi lại một bước, rồi trông mong nhìn Lục Bảo đang vùi trong lòng Tô Hàng, cố gắng lộ ra đôi mắt to. "Thật là... Nếu có thể không cần kết hôn, trực tiếp có một cô con gái từ trên trời rơi xuống cho tôi thì tốt." "Cậu đang mơ rắm đấy à?" Trần Kế Ba bên cạnh nghe vậy, không nhịn được chửi bậy. Quay đầu liếc hắn một cái, Tống Mâu liếc mắt nói: "Tôi nằm mơ nghĩ ngợi thôi, nghĩ một chút cũng không được à?" "Chỉ sợ cậu nằm mơ cũng không mơ thấy đâu." Mạnh Tỳ cười hắc hắc, lại đâm thêm một nhát. Nhìn hai người này, Tống Mâu há hốc mồm, lại không nói được gì. Hắn cảm thấy mình tốt nhất là đừng nói chuyện nữa thì hơn. Nếu không trước mặt phụ huynh của Tô Hàng và Lâm lão sư, còn có mấy đứa nhỏ này, thật sự là quá mất mặt. ... Tô Thành thấy con trai và bạn học có quan hệ không tệ, vui vẻ gật đầu. Dù sao phần lớn thời gian trước đây, Tô Hàng đều lui tới với mấy người "bằng hữu" bên ngoài. Hai người bọn họ là cha mẹ, rất ít khi nghe hắn nhắc đến chuyện liên quan tới bạn học. Hiện tại được tận mắt nhìn thấy, cũng coi như là yên tâm. Lâm Duyệt Thanh hiển nhiên cũng chú ý đến điểm này, đưa tay nắm chặt tay người bạn đời của mình, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Lại nhìn thời gian, Tô Thành ấm áp cười nhắc nhở: "Tiểu Hàng, con nên qua đó đi." "Dạ." Gật đầu, Tô Hàng chào hỏi Tống Mâu rồi đi theo cha mẹ rời đi. Nhìn theo bóng dáng của hắn, Hầu Văn Hạo và Kỷ Viện Viện đều vô cùng nghi hoặc. "Này, mọi người nói xem... Bố mẹ Lâm lão sư đến xem Tô Hàng rồi, sao Lâm lão sư không tới nhỉ?" Kỷ Viện Viện dẫn đầu hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Nghe vậy, Mạnh Tỳ híp mắt cười một tiếng, nói: "Lâm lão sư có việc quan trọng phải làm, khẳng định không đến được." "Cậu có vẻ như biết cái gì đó?" Hầu Văn Hạo nhíu mày nhìn về phía Mạnh Tỳ. Trần Kế Ba và Tống Mâu thấy Mạnh Tỳ lại sắp lắm mồm, vội vàng ngắt lời, gọi mọi người rời đi... ... Một đường đi vào tòa nhà dạy học nơi Lâm Giai đang ở, Tô Hàng vốn định đi lên xem một chút. Nhưng cuối cùng, vẫn bị mẹ mình và mẹ vợ ngăn lại, nói trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, không được gặp cô dâu. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mang theo mấy đứa nhỏ đi tìm Chu Phàm đã sớm chờ đợi, để chuẩn bị lần cuối. Trong văn phòng, chuyên viên trang điểm vẫn đang trang điểm cho Lâm Giai. Về phần Lâm Giai, cô đã mặc xong bộ lễ phục cưới mà Tô Hàng chuẩn bị cho. Hai tay nhẹ nhàng nắm chặt, Lâm Giai lẳng lặng nhắm mắt, để thợ trang điểm làm đẹp, đồng thời lại có chút lo lắng. Không biết có đẹp không? Liệu có phải vì quá căng thẳng mà mình sẽ quên hết các bước? Để làm dịu bớt căng thẳng, cô từng bước lặng lẽ ôn lại trình tự trong lòng. Phát hiện Lâm Giai có vẻ căng thẳng, Trịnh Nhã Như nghĩ một chút rồi bắt đầu tìm chủ đề để trò chuyện. Nhìn Lâm Giai một hồi, cô nhẹ nhàng cười nói: "Hôm nay trang điểm đẹp đấy, hơn lần trước mình trang điểm cho cậu nhiều." "Thật sao?" Lâm Giai nghe vậy, trong lòng có chút thở phào. Hôm nay là một ngày quan trọng, cô chỉ muốn để Tô Hàng thấy được mặt đẹp nhất của mình. "Mình có thể lừa cậu à? Cứ yên tâm đi!" Nói xong, Trịnh Nhã Như còn khen thợ trang điểm: "Kỹ thuật không tệ." Nghe vậy, thợ trang điểm cười cười, khiêm tốn nói: "Chủ yếu là Lâm tiểu thư có sẵn vẻ đẹp tự nhiên." Nói xong, thợ trang điểm lùi lại một bước, ngắm lại toàn bộ khuôn mặt đã trang điểm của Lâm Giai, rồi cười nói: "Được rồi, Lâm tiểu thư, cô xem có hài lòng không?" "Tốt lắm." Hơi căng thẳng mở mắt ra, Lâm Giai nhìn chính mình trong gương, có chút sững sờ. Một lát sau, cô khẽ hé miệng cười nói: "Rất hài lòng, cảm ơn chị." "Không cần cảm ơn, cô hài lòng là tốt rồi." Thợ trang điểm cười gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Trương lão sư, người đứng gần cửa nhất, nghe thấy tiếng động liền đi ra mở cửa. Một giây sau, Lâm Duyệt Thanh và Đường Ức Mai cùng nhau đi vào. Thấy Lâm Giai, hai người hiền hòa cười một tiếng, hỏi: "Tiểu Giai, đã chuẩn bị xong chưa?" Quay đầu nhìn mẹ ruột và mẹ chồng, Lâm Giai nhẹ nhàng đặt tay lên ngực thở ra một hơi, rồi cười gật đầu: "Dạ, con chuẩn bị xong rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận