Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 28:: Tô sư ca vì cái gì xin phép nghỉ a?

Chương 28: Tô sư huynh vì sao xin nghỉ vậy?
Ăn xong bữa sáng, Lâm Giai rửa bát đũa xong, cùng Tô Hàng tạm biệt bọn trẻ rồi vội vàng đi làm.
Tô Hàng đứng ở ban công, nhìn theo bóng dáng cô ấy cưỡi xe điện nhỏ, vẻ mặt suy tư.
Khoảng cách giữa khu chung cư và trường học không gần.
Đi xe điện nhỏ cũng mất khoảng hai mươi phút.
Trên con đường này xe cộ không ít.
Lâm Giai thường xuyên luồn lách xe điện nhỏ giữa dòng xe cộ, hắn luôn cảm thấy không an toàn.
Hơn nữa khi gặp thời tiết không tốt lại càng phiền phức.
Hay là do thiếu tiền.
Nếu có tiền, có thể mua một chiếc ô tô đơn giản để đi lại rồi.
Tô Hàng nhíu mày trầm tư.
Ngay lúc này, một tiếng khóc yếu ớt vang lên từ phòng ngủ chính...
"Anh..."
Tô Hàng nghe thấy tiếng động, vội vàng đi vào phòng ngủ chính.
Nhìn lên giường, hắn phát hiện Ngũ Bảo Tô Nhiên đã tỉnh.
Tiểu gia hỏa mặt mũi đầy vẻ ấm ức, các đường nét trên khuôn mặt nhăn nhúm lại, cái miệng nhỏ không ngừng mếu máo.
"Ô..."
Tiếng khóc nhỏ xíu yếu ớt như tiếng mèo con vừa mới sinh ra.
Hai bàn tay nhỏ bé của Ngũ Bảo nắm chặt vào nhau, không ngừng giãy dụa thân thể mềm mại nhỏ nhắn, có vẻ như có chút không thoải mái.
"Ngũ Bảo của chúng ta sao thế này?"
Tô Hàng bước nhanh đến bên cạnh, đau lòng ôm Ngũ Bảo lên.
Vừa ôm, hắn đã cảm thấy có cảm giác trĩu nặng.
Cảm giác này truyền đến từ tã lót.
"Chẳng lẽ là tè dầm?" Tô Hàng bóp nhẹ tã lót, kinh ngạc cười khổ.
Trước kia mấy đứa nhỏ đều do Lâm Giai thay tã.
Bản thân thì chưa từng làm bao giờ.
Nhưng...
Chắc cũng không có vấn đề gì?
Dù sao Lâm Giai cũng đã dạy mình rồi.
Tô Hàng nhìn Ngũ Bảo đang khóc thút thít, dứt khoát đặt cô bé xuống, mở tã ra.
Quả nhiên.
Trên tã có một mảng nước đọng.
Dù đã ngấm vào trong tã nhưng vẫn dính vào người đứa trẻ khiến bé không thoải mái.
"Ôi da..."
Tã vừa được mở ra, như thể được làn gió mát thổi vào mông, Ngũ Bảo lập tức bắt đầu duỗi chân.
Hai bắp chân mũm mĩm đạp đạp.
Tuy không mạnh nhưng lại có lực.
Tô Hàng cười, nâng mông nhỏ của bé lên, rút tã ra.
"Nha ~"
Tiếng kêu thoải mái vang lên, mông nhỏ của Ngũ Bảo vừa non vừa mềm đặt trên tay Tô Hàng.
Mềm mại, sờ cực thích.
Chỉ là hơi ẩm ướt một chút.
Tô Hàng bất đắc dĩ.
Rút tay từ dưới mông nhỏ của Ngũ Bảo ra, hắn lấy một chiếc khăn ướt dành cho trẻ em lau sạch mông cho Ngũ Bảo.
Đợi đến khi mông của Ngũ Bảo khô ráo, hắn mới lấy tã mới thay cho cô bé.
"Tí tách..."
Cảm giác thoải mái dễ chịu khiến Ngũ Bảo bắt đầu phun nước bọt.
"Lại chơi nước bọt rồi."
Tô Hàng thấy miệng Ngũ Bảo sủi bọt trong suốt, giả bộ trách mắng rồi khẽ chọc vào đầu mũi nhỏ của cô bé.
"Mẹ ngươi nói, nếu gặp lại con chơi nước bọt, sẽ cho con ngậm ti giả đó!"
Tô Hàng vừa cười vừa nói, vừa lấy khăn tay lau miệng cho Ngũ Bảo.
Hắn không quên những lời Lâm Giai nói.
Nên trao đổi với con nhiều hơn, điều đó có lợi cho việc con học nói nhanh hơn.
"Keng! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành thành tựu [Lần đầu tiên thay tã cho con], nhận được phần thưởng 50.000 tệ."
Tô Hàng đang chuẩn bị ôm Ngũ Bảo lên thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng hệ thống.
Lần này phần thưởng khiến tâm tình Tô Hàng vô cùng tốt.
50.000 tệ!
Hôm qua hắn vẫn còn cảm thấy hơi thiếu tiền.
Hôm nay 50.000 tệ vừa đến, ngay lập tức giải quyết được cơn khủng hoảng!
"Ân, xem ra Ngũ Bảo là tiểu phúc tinh của ba ba rồi!"
Tô Hàng cười, vuốt nhẹ đầu Ngũ Bảo, bế cô bé lên.
Lần này, hắn không bế ngang mà để Ngũ Bảo nằm sấp trên người mình.
Thân hình mềm mại nhỏ bé, tỏa ra mùi sữa thơm dịu dàng, quanh quẩn ở chóp mũi Tô Hàng.
Ngũ Bảo lại rất ngoan.
Đầu nhỏ nghiêng tựa vào vai Tô Hàng, theo đà đưa tay nhỏ vào miệng ngậm, chóp chép ăn.
Đôi mắt nhỏ đen láy không ngừng nhìn xung quanh.
Thấy vậy, Tô Hàng dù bất đắc dĩ nhưng cũng không ngăn cản.
Hắn còn có chuyện khác muốn làm.
Nhờ bạn Chu Phàm giúp mình chuyển đồ một chuyến.
"Alo? Chu Phàm, hôm nay cậu bận không?"
Một tay Tô Hàng bế Ngũ Bảo, tay còn lại thuần thục gọi điện thoại.
"Tô Hàng?"
Chu Phàm ở đầu dây bên kia rõ ràng kinh ngạc.
Sau đó, hắn không nhịn được hét lớn lên.
"Tô Hàng tình hình của cậu sao rồi hả? Cầm giấy xét nghiệm ADN trở về, đã không liên lạc với tôi rồi!"
"Sáu đứa con thế nào rồi? Cậu định làm gì hả? Cậu lấy đâu ra tiền? Cậu định làm sao để nuôi sống chúng?"
Chu Phàm liên tục hỏi thăm, giọng điệu xuyên thấu qua điện thoại truyền vào tai Tô Hàng.
Biết rõ người bạn này lo lắng cho mình, Tô Hàng bất đắc dĩ nói: "Con cái tôi nhất định sẽ nuôi, chuyện tiền bạc tôi đã giải quyết rồi, cậu không cần lo."
"Không lo cái rắm! Ông đây không biết chút tiền làm thêm của cậu là bao nhiêu à?" Giọng Chu Phàm càng lớn, lời nói mang theo vẻ trách móc.
Sau đó, hắn không chút do dự nói: "Cậu thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lập tức chuyển cho cậu!"
Nghe vậy, Tô Hàng vừa bất đắc dĩ vừa cảm động.
Chỉ cần với câu nói này của Chu Phàm, thì người anh em này của hắn không có phí giao rồi.
"Được, thiếu tiền thì tìm cậu." Tô Hàng cười không khách khí.
Liếc mắt nhìn lên giường, xác định mấy tiểu tử kia chưa tỉnh, hắn lại nhỏ giọng: "Cái kia... tôi hiện tại có hơi rắc rối, cậu giúp tôi một chuyện."
"Vội gì?" Chu Phàm nói: "Có chuyện thì cứ nói thẳng, anh em đây không tiếc mạng sống, không chối từ!"
Thấy Chu Phàm lại bùng nổ thuộc tính tự luyến, Tô Hàng bất đắc dĩ.
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Không cần cậu vì tôi không tiếc mạng sống, chỉ là muốn phiền cậu giúp tôi đi đến ký túc xá trường một chuyến, mang quần áo của tôi đến chỗ ở mới."
"Địa chỉ ở đây, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu."
"Cậu không ở trường nữa à? Chuyển đến chỗ nào?" Chu Phàm tò mò hỏi.
Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Ở chỗ nhà trọ của vợ tôi."
"..."
Đầu dây bên kia trong nháy mắt im lặng.
Chu Phàm kinh ngạc há hốc mồm.
Hơn nửa ngày, hắn mới khó tin hét lên: "Má... cậu ở thẳng luôn trong nhà người ta rồi à? Thậm chí còn kêu vợ nữa? Phát triển nhanh như vậy á?!"
"Đây không phải để tiện chăm sóc con sao?" Tô Hàng im lặng: "Mà nói, tôi gọi vợ có gì sai sao?"
"Cậu còn là Tô Hàng mà tôi quen biết không vậy..."
Chu Phàm tỏ vẻ hoài nghi nhân sinh.
Hắn biết Tô Hàng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Tô Hàng như vậy... hành động dứt khoát nhanh chóng.
Nhưng hắn cũng không nề hà.
"Được rồi, không cần nói nhiều nữa, đợi tôi đến cậu giải thích lại cho."
"Gửi địa chỉ cho tôi, một tiếng nữa tôi đến."
Nói xong, Chu Phàm nhanh chóng ra khỏi nhà.
Tô Hàng nghe thấy tiếng đóng cửa điện thoại, lắc đầu rồi cúp máy, gửi địa chỉ đi...
Cùng lúc Tô Hàng liên hệ với Chu Phàm, Lâm Giai đã đến trường.
Dựng xe điện nhỏ, cô trực tiếp cầm tài liệu giảng dạy rồi vội vã bước vào giảng đường.
Đợi cô cà thẻ đi vào lớp học thì trong phòng đã có đủ người.
Hít sâu một hơi, tâm trạng Lâm Giai bình tĩnh, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi.
Cộc!
Cộc...
Cô đi guốc cao gót đến bục giảng, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào đám học sinh còn đang trò chuyện vui vẻ.
Cảm thấy ánh mắt khó chịu của Lâm Giai, lớp học đang ồn ào lập tức yên tĩnh.
Đến khi trong lớp không còn tiếng ồn nào nữa, Lâm Giai mới cầm sổ điểm danh lên.
"Bây giờ bắt đầu điểm danh."
"An Phong!"
"Có!"
"Bao Lâm Hiểu!"
"Có..."
...
Điểm danh đến người cuối cùng, Lâm Giai đặt sổ điểm danh xuống, cầm sách giáo khoa lên.
Nhìn sách giáo khoa, Lâm Giai không ngẩng đầu lên nói: "Những bạn nào không đến, nhắc nhở các bạn đó, điểm danh ba lần không có mặt, thì học kỳ này môn đó không có điểm."
Giọng nói lạnh lùng khiến học sinh không dám xì xào bàn tán.
Nhưng mắt của đám nam sinh vẫn dán chặt lên người Lâm Giai.
Chỉ để nhìn Lâm Giai một chút thôi mà bọn họ nhất quyết không bỏ học.
Bỏ học, là mấy nữ sinh.
Lý do bỏ học là vì Tô Hàng không đến, bọn họ hôm nay không gặp được Tô Hàng.
Còn lại mấy nữ sinh, thì có người không dám bỏ học.
Có người thì ôm tâm lý may mắn, nghĩ lỡ Tô Hàng quay lại thì sao?
Lúc Lâm Giai chuẩn bị bắt đầu bài giảng, một nữ sinh ngồi ở hàng đầu không nhịn được đột nhiên giơ tay.
Đôi mắt cô ấy hy vọng nhìn Lâm Giai, trông mong nói: "Thưa cô Lâm, em xin hỏi cô một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Lâm Giai nhíu mày.
Gãi đầu, nữ sinh này có chút ngại ngùng nói: "Dạ... tụi em nghe nói hôm nay Tô sư huynh xin nghỉ."
"Em muốn hỏi là, Tô sư huynh vì sao lại xin nghỉ vậy?"
...
Chương ba ngàn chữ dâng lên, chúc các bạn độc giả ngủ ngon!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận