Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1416: Băng điêu tranh tài

Chương 1416: Thi tài điêu khắc băng
Cung Mậu Nhan dứt khoát không có ý định để Cung thiếu Đình đi làm thay, trực tiếp tự mình đích thân mời, như vậy cũng lộ ra có thành ý hơn một chút.
"Ăn cơm? Cảm ơn ta?"
Nghe vậy, Tô Hàng hơi ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Đúng, cảm ơn ngươi đã điêu khắc ra một tác phẩm ngọc điêu tinh xảo như vậy, rồi đưa cho ta, chắc là đã tốn không ít công sức nhỉ?"
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan khẽ gật đầu rồi nói.
Tô Hàng đã dùng bao nhiêu tâm tư vào tác phẩm ngọc điêu này, chỉ cần nhìn vào đề tài lựa chọn và dàn ý, cũng như thời gian dài mà hắn bỏ ra, cũng có thể nhận thấy.
"À... Không cần đâu, trước khi điêu khắc tác phẩm ngọc điêu này, chẳng phải ngươi đã cho ta thù lao tương ứng rồi sao, còn nói cảm ơn làm gì."
Nghe vậy, Tô Hàng cười lắc đầu rồi bày tỏ.
Trước đó khi hắn về nhà, Cung thiếu Đình đã đưa cho hắn một tấm thẻ ngân hàng, cũng chính là tiền thù lao nhờ hắn điêu khắc, số tiền bên trong lên đến cả chục triệu.
Nhận tiền làm việc thì đương nhiên cũng phải dụng tâm một chút.
"Không không không, Tô tiên sinh, thù lao là thù lao, tác phẩm ngọc điêu tinh xảo như vậy người bình thường thực sự điêu khắc không được đâu, nếu có thể, xin nể mặt, để tôi mời anh một bữa cơm, cảm ơn anh một chút."
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan liên tiếp nói ba chữ không.
Lời cảm ơn này hoàn toàn chỉ là cầu một cái ý tứ, ngoài ra cũng muốn thừa cơ rút ngắn quan hệ với Tô Hàng.
Hắn vốn đã dự tính qua các phương thức cảm ơn khác, ví dụ như cho Tô Hàng phong bao, hoặc là tặng chút quà gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều bị hắn hủy bỏ.
Trước đây đã liên tiếp đưa tiền cho Tô Hàng rồi, giờ lại đưa phong bao nữa thì cách thức này cũng quá đơn điệu, luôn có cảm giác không thích hợp, chỉ sợ còn để lại ấn tượng xấu cho Tô Hàng.
Còn về tặng quà thì hắn chỉ biết Tô Hàng thích điêu khắc, còn những thứ khác thì thật sự không rõ, mà trước đó đã tặng hai khối mỹ ngọc cực phẩm, lại nói tiếp tặng mỹ ngọc cực phẩm cũng có vẻ hơi đơn điệu.
Cho nên càng nghĩ vẫn thấy ăn cơm là tốt nhất, vừa trực tiếp lại càng thể hiện rõ được sự cảm kích của mình.
"Cái này... vậy được rồi."
Nghe Cung Mậu Nhan nói như vậy, Tô Hàng suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Người ta đã nói đến nước này rồi, nếu mình không đồng ý thì có hơi quá đáng.
Sau đó, Tô Hàng lại cùng Cung Mậu Nhan cẩn thận hẹn thời gian ăn cơm, cũng như địa điểm, các thủ tục liên quan, rồi mới quay người rời đi.
Sáng hôm sau.
Trận tuyết lớn ngày hôm trước lại ngừng, chỉ có điều từ hôm qua đến giờ, toàn bộ thành phố đã phủ một lớp tuyết dày.
Mặc dù nhân viên công tác trong thành phố đang ra sức dọn dẹp tuyết trên đường, nhưng một chốc vẫn khó mà tan hết, ô tô đi trên mặt đường rất dễ bị trượt.
Hôm nay Tô Hàng vẫn nằm trên giường, tuyết rơi thế này, nằm trong phòng ngủ ngủ một giấc thật thoải mái quả thực là chuyện tốt.
Mãi đến tám chín giờ, khi Lâm Giai gọi hắn dậy ăn điểm tâm, Tô Hàng mới từ trên giường bò dậy.
Ăn xong điểm tâm, Tô Hàng định ra ngoài đi dạo, Lục Bảo lại đột nhiên chạy đến ôm lấy cánh tay Tô Hàng.
"Ba ba, con có thể nhờ ba một chuyện được không?"
Nàng vừa nhẹ nhàng lắc cánh tay Tô Hàng, vừa thỉnh cầu.
"Ừ? Làm sao vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng, nói ra trước để ba xem, rồi ba mới nghĩ xem có đồng ý hay không."
Nghe vậy, Tô Hàng nhíu mày rồi bày tỏ.
Mặc dù trong tình huống bình thường hắn đều sẽ đáp ứng thỉnh cầu của các bảo bối, nhưng cũng sẽ tùy theo tình hình mà quyết định, có những yêu cầu không phù hợp, hoặc bất lợi cho sự trưởng thành của chúng, Tô Hàng vẫn sẽ từ chối.
"Dạ, là dạo gần đây con thấy công viên bên kia đang tổ chức một cuộc thi điêu khắc băng nhỏ, nếu được thì con muốn đăng ký tham gia..."
Lục Bảo nói, càng về sau giọng nàng càng nhỏ lại.
Khi nói xong câu cuối, giọng của nàng như tiếng muỗi kêu, nếu Tô Hàng không có thính lực tốt thì có lẽ đã nghe không rõ nàng đang nói gì.
"Hả? Tham gia thi điêu khắc băng à, chuyện tốt đó chứ, ba ủng hộ con, gặp khó khăn gì à?"
Nghe vậy, Tô Hàng suy nghĩ một chút rồi nói ngay.
Hắn ngược lại rất ủng hộ Lục Bảo tham gia các cuộc thi nhỏ này, dù sao Lục Bảo luôn đi theo hắn học điêu khắc ngọc thạch, đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.
Nếu nàng đi đăng ký tham gia cuộc thi điêu khắc băng này, sẽ có một lợi thế tự nhiên, đến lúc đó khi bắt tay vào điêu khắc băng cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nếu chẳng may trong cuộc thi đoạt được giải gì đó thì đây tuyệt đối là điều có lợi cho sự trưởng thành của Lục Bảo sau này.
Ngay cả khi không đạt giải trong cuộc thi điêu khắc băng này thì cũng có thể tăng thêm kinh nghiệm sống cho nàng, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm quý báu, dù sao đi nữa thì đều có lợi cho Lục Bảo.
Vì thế, Tô Hàng rất ủng hộ chuyện này.
"Thật sao? Cảm ơn ba ba."
Nghe vậy, Lục Bảo đầu tiên là ngơ ngác nhìn Tô Hàng một hồi, rồi sau khi hoàn hồn thì vô cùng kích động nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận