Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1588: Người kém chút cũng không có

Chương 1588: Người kém chút nữa thì không còn. Cũng chính là những thân ảnh xinh đẹp này, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của đám bảo bối.
"Oa! Mấy cô tỷ tỷ này thật xinh đẹp a."
"Bọn họ đều là tiếp viên hàng không đó, mỗi người đều là tiên nữ nhỏ xinh đẹp."
"Sau này nếu ta đi máy bay, có thể cũng sẽ xinh đẹp giống mấy cô tỷ tỷ này không nhỉ…"
Ngay sau đó, đám bảo bối liền lấy mấy cô tiếp viên hàng không này làm trung tâm, sau đó nhỏ giọng thảo luận. Mà giọng của chúng cũng không hề cố ý đè thấp, lập tức liền khiến mấy cô tiếp viên hàng không kia chú ý.
"Đây là con nhà ai thế, không những đáng yêu như vậy, mà miệng cũng ngọt như bôi mật vậy, ngọt không chịu được."
"Nhìn như là sáu bé sinh sáu luôn đó, một nhà có những sáu thiên sứ nhỏ đáng yêu thế này, hạnh phúc quá đi mất."
"Không thể nào, thế mà lại là sáu bé sinh sáu."
"Xem ra là thật đó, nhìn xem bọn trẻ tuổi gần giống nhau mà còn giống nhau như đúc, người phụ nữ và người đàn ông ngồi cạnh chắc hẳn là cha mẹ của bọn nhỏ..."
Mấy cô tiếp viên hàng không khi thấy đám bảo bối, ánh mắt đều sáng lên theo. Các nàng cũng cảm thấy đám trẻ này vô cùng đáng yêu, nếu như không phải còn bận công việc, thì mấy cô tiếp viên đã muốn đến, véo má chúng bảo một phen rồi.
Lại qua một khoảng thời gian, quanh người Tô Hàng vang lên tiếng của cơ trưởng, điều này có nghĩa là chuyến bay sắp cất cánh.
"Được rồi, được rồi, đều ngồi ngoan đi, đừng nháo, máy bay sắp cất cánh."
Thấy vậy, Tô Hàng vội vàng dặn dò một câu, sợ lát nữa máy bay cất cánh đám nhỏ lại chạy loạn. Ngay cả đi vệ sinh cũng phải chờ khi máy bay đang bay trên độ cao không còn lên cao, bay tương đối vững vàng mới được.
"Vâng ạ."
Đối với điều này, đám bảo bối từng người cũng vô cùng hiểu chuyện, vội vàng ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.
Sau đó, theo máy bay dần dần bắt đầu lăn bánh trên đường băng, rồi tăng tốc.
Oanh!
Sau đó, toàn bộ máy bay đột nhiên nghiêng về phía sau một cái, rồi bắt đầu rời khỏi mặt đất, dần dần lên không trung.
Trong khoảng thời gian máy bay không ngừng lên cao, đám bảo bối đều ít nhiều gì cảm nhận được một chút khó chịu. Bất quá mọi chuyện vẫn ổn, đều nằm trong phạm vi bình thường.
Vấn đề duy nhất chính là Tứ Bảo, từ lúc máy bay vừa rời khỏi mặt đất, sắc mặt của cậu đã trở nên có chút không ổn, cả đầu trông có vẻ hơi choáng váng.
Mà Lâm Giai, người vẫn luôn quan s·á·t tình hình sức khỏe của đám bảo bối, cũng lập tức nhận ra sự khác thường của Tứ Bảo.
"Tiểu Trác, con cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"
Lâm Giai vội vàng hỏi, Tô Hàng cũng theo đó ném ánh mắt qua.
"Con, con ưm ~"
Nghe vậy, Tứ Bảo dường như vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên miệng của cậu mở ra, lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, sau đó lại mím chặt lại. Lúc này, hai bên má cậu trông phình lên, tựa như một chú sóc con đáng yêu vậy. Chỉ bất quá, bên mép Tứ Bảo, mơ hồ có một dòng chất lỏng màu vàng chảy ra, tình huống trông không được tốt lắm.
"Xem bộ dạng là bị buồn nôn, có chút muốn ói."
Thấy thế, Tô Hàng vội vàng phân tích, nói chính xác tình hình của Tứ Bảo lúc này.
"Ừ ừ."
Nghe vậy, Tứ Bảo vội vàng gật đầu. Chỉ bất quá lúc này cậu không dám gật đầu quá mạnh, để tránh sơ ý một chút lại nôn hết ra, đến lúc đó thì không xong.
"Nè, nôn vào đây đi."
Ngay sau đó, Lâm Giai cũng tiện tay lấy một chiếc túi ở bên cạnh, đưa cho Tứ Bảo.
Thấy túi đưa đến, Tứ Bảo lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, gần như cướp lấy chiếc túi từ tay Lâm Giai.
Ọe ~
Một khắc sau, liền thấy cậu vùi cả đầu vào túi, rồi nôn lên nôn xuống. Nhìn bộ dạng của cậu, đoán chừng là đã nôn ra hết bữa sáng, xem như là ăn không công.
A ~
Đối với điều này, Nhị Bảo và Đại Bảo ngồi bên cạnh, thì ghét bỏ nghiêng người ra xa, bộ dáng đó, như sợ Tứ Bảo nôn trúng người mình vậy.
Nôn ~ Ọe ~
Mãi một lúc lâu sau, Tứ Bảo mới dừng lại được. Lúc này trong tay cậu chiếc túi đã chứa khá nhiều thứ vừa nôn ra, và so với lúc nãy, sắc mặt của cậu còn kém hơn mấy phần.
"Hô ~ cuối cùng cũng xong, chút nữa thì không chịu được."
Ngay sau đó, Tứ Bảo thở phào một hơi, rồi từ đáy lòng cảm thán nói. Vừa khi máy bay rời khỏi mặt đất, cậu đã bắt đầu muốn ói, nhưng lúc đó vẫn cố nén không nôn ra, đến nỗi mặt mày đỏ bừng. Đến khi máy bay bắt đầu lên cao thì cậu thực sự không nhịn nổi nữa, may mà Lâm Giai kịp thời phát hiện. Nếu phát hiện chậm một chút, có khi Tứ Bảo đã không kìm được mà nôn thẳng lên máy bay, khi đó thì thật là trò cười lớn.
Bất quá, sau khi cậu nén nôn mà nôn ra hết rồi, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt lắm nhưng so với vừa rồi đã dễ chịu hơn, cho nên mới có lời cảm thán này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận