Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1665: Luống cuống tay chân sáng sớm

Chương 1665: Luống cuống tay chân sáng sớm "Ta đặc biệt lên mạ.ng tìm hiểu rồi, mèo con nếu như đột ngột đổi môi trường sẽ dễ sinh ra phản ứng tiêu cực, cho nên thà cứ để chúng ở nhà còn hơn." Tô Hàng vừa nói vừa tiếp tục bổ sung: "Huống chi hai chúng ta chỉ ở ngoài có một đêm thôi, chuẩn bị đủ nước và thức ăn cho chúng thì chắc không có vấn đề gì đâu."
"Vậy được rồi, ngày mai đưa mấy đứa nhỏ đi rồi thì nhớ lắp camera giám sát vào nhé." Lâm Giai cuối cùng cũng chấp nhận đề nghị của Tô Hàng.
"Thời gian không còn sớm nữa, đi tắm rồi ngủ thôi." Tô Hàng tuy nói vậy, nhưng sau khi tắt đèn thì hai mắt anh lại sáng quắc nhìn ngó xung quanh.
Có lẽ vì quá lâu rồi không có khoảng thời gian riêng của hai người nên lúc này Tô Hàng như một học sinh tiểu học sắp đi chơi xa, hồi hộp đến mức không ngủ được.
Tô Hàng tuy không ngủ được, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lâm Giai nên vẫn không dám động đậy.
Mãi đến khi anh giữ nguyên một tư thế gần một tiếng đồng hồ, thân thể có chút cứng đờ thì mới trở mình.
Vừa nghiêng người, Tô Hàng vốn không buồn ngủ, lại bị một phen kinh hãi tinh thần:
Lâm Giai trong hơn một tiếng đồng hồ này cũng vẫn chưa ngủ, đôi mắt to tròn trong đêm khuya lấp lánh ánh trăng.
Thấy Tô Hàng đột nhiên run người, Lâm Giai cũng giật mình.
"Ngươi cũng chưa ngủ sao?" Tô Hàng có chút xấu hổ hỏi.
"Ừm... không ngủ được."
"Hưng phấn quá nên không ngủ được à?" Tô Hàng lại hỏi.
Lâm Giai ngượng ngùng khẽ gật đầu.
"Ta cũng vậy."
Nghe Tô Hàng nói vậy, Lâm Giai bất giác nhớ tới dáng vẻ Tô Hàng vừa nãy bị mình giật mình, nàng không nhịn được bật cười.
Tô Hàng thấy Lâm Giai cười như vậy cũng ngây ngốc cười theo, bầu không khí giữa hai người càng thêm ấm áp.
Nhờ ánh trăng dịu dàng, Tô Hàng không nhịn được xích lại gần Lâm Giai.
Anh cảm nhận được mùi hương cơ thể của Lâm Giai, trong lòng càng rung động không thôi.
Lâm Giai cảm nhận được sự khác lạ của Tô Hàng, nàng có chút e thẹn đẩy nhẹ Tô Hàng ra.
"Nhanh ngủ đi, bây giờ đã mấy giờ rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi chơi nữa mà? Phải giữ gìn sức khỏe."
Tô Hàng ngẩn người, anh như cười như không nhìn Lâm Giai: "Thì ra lão bà lo lắng thể lực của ta không đủ hả? Ngươi cứ yên tâm đi, lão công ta bây giờ sức khỏe tốt lắm đó!"
Lâm Giai nghe Tô Hàng nói vậy mới kịp phản ứng, câu cuối vừa rồi của mình nghe thật là không thích hợp.
"Ghét, ta không phải ý đó, tóm lại, ngươi mau ngủ đi, ta cũng muốn ngủ." Lâm Giai nói xong liền quay lưng về phía Tô Hàng, dường như làm như vậy có thể khiến Tô Hàng không thấy mặt nàng đang đỏ bừng.
"Ngủ ngon, ngủ ngon." Tô Hàng nhẹ nhàng hôn lên tóc Lâm Giai rồi ôm nhẹ nàng từ phía sau.
Nghĩ đến những chuyện ngày mai, cả Tô Hàng và Lâm Giai đều cảm thấy yên lòng. Trong chốc lát, họ liền ôm nhau ngủ say.
"Ba ba mụ mụ, nhanh rời giường thôi!"
Tô Hàng và Lâm Giai lại bị các bảo bối đánh thức.
"Trời ạ, mấy giờ rồi vậy?" Lâm Giai vừa nói vừa vội vàng bò dậy khỏi giường.
Tô Hàng cũng kinh hãi vội vàng quay sang nhìn điện thoại.
5 giờ 30 sáng.
"Lão bà đừng vội, bây giờ mới 5 giờ 30 thôi." Tô Hàng vội an ủi Lâm Giai, "Không phải chúng ta dậy muộn, mà là mấy nhóc con này dậy sớm quá thôi."
Lâm Giai lúc này mới yên tâm lại, nàng nhẹ nhàng thở ra, sửa sang lại tóc tai rồi mở cửa phòng.
Sáu cái đầu nhỏ xuất hiện ngay cửa, chúng mong chờ nhìn Tô Hàng và Lâm Giai.
"Ba ba mụ mụ, sao các ngươi còn chưa tỉnh ngủ vậy?" Đại Bảo tò mò hỏi.
"Ta còn muốn hỏi các con đây, sao các con lại dậy sớm như vậy hả?" Tô Hàng có chút bất đắc dĩ dụi mắt, "Lúc này các con đáng lẽ phải đang ngủ say chứ?"
Tô Hàng nói không sai, bình thường các bảo bối về cơ bản đều sẽ tỉnh dậy vào khoảng 6 giờ 30. Có lúc mấy đứa nhỏ ngủ say còn phải đến 6 giờ 45 mới dậy. Nhưng hôm nay chúng lại tự mình tỉnh dậy, chuyện này quả thật hơi lạ.
"Tụi con cũng không biết nữa, chắc là tại vì hôm nay được đến nhà ông bà nội nên có chút cao hứng đó!" Nhị Bảo vừa nói vừa phấn khích kéo tay Lâm Giai.
"Mụ mụ mụ mụ, mẹ mau đi làm điểm tâm đi, bọn con đói rồi, một lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ đến trường sớm một chút, buổi tối có thể chờ ông bà nội đón về sớm hơn!"
"Mấy nhóc con các con đúng là, quy luật sinh hoạt và nghỉ ngơi đúng là khó đoán!"
Lâm Giai bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn mấy bảo bối, đành phải đi xuống bếp làm đồ ăn.
"Được rồi, mụ mụ đi nấu cơm, còn bây giờ các con muốn làm gì nào?" Tô Hàng hắng giọng hỏi.
"Rửa mặt, thay quần áo!" Sáu bảo bối đồng thanh đáp.
"Biết rồi thì còn không mau đi đi?"
Nhìn các bảo bối lập tức giải tán, Tô Hàng lại nằm xuống giường lần nữa. Anh cảm thấy quá mệt, chỉ muốn có thể ngủ thêm một lát nữa.
Nhưng các bảo bối lại không chiều theo ý anh. Trong chốc lát, từ nhà vệ sinh đã truyền đến tiếng của mấy bảo bối.
"Ba ba, bàn chải đánh răng của con đâu rồi?"
"Ba ba, khăn lông của con rớt xuống đất rồi, có khăn nào để dùng không ba?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận