Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1489: Có thể ăn hết sao?

"Các ngươi từng người cứ đến, đều đừng vội, đợi lát nữa ăn các nguyên liệu khác, ta sẽ dạy các ngươi một vài phương pháp ăn mới thú vị, ngon miệng lại vui." Dừng một chút, Tô Hàng lại tiếp tục nói.
Trong đó có một vài phương pháp ăn là trước đây khi hắn cùng Hoắc Bá Đặc, hai người cùng nhau nghiên cứu thảo luận ra, chỉ là trước đó không có thời gian thực hành nên cứ để trong đầu.
Hôm nay, tại nhà hàng tự phục vụ này, có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, còn có lò nướng trên bàn rất thuận tiện, Tô Hàng mới đem những ý tưởng trước kia từng cái đem ra thử nghiệm.
Tiện thể, cũng có thể dạy chúng bảo bọn họ, một công đôi việc, tại sao không làm chứ? ! !
Ngoài ra, còn có một vài ý tưởng mới, là do Tô Hàng vừa nhìn thấy các nguyên liệu nấu ăn trên bàn mà ngẫu hứng nghĩ ra, như là món rau củ cuốn không mấy phổ biến vừa nãy.
Dù Tô Hàng không thể đảm bảo các món ăn do ngẫu hứng phối hợp mà thành sẽ có chất lượng ra sao, nhưng anh có thể chắc chắn hương vị ít nhất không tệ, và chắc chắn sẽ rất thú vị.
Dù là những thực đơn và ý tưởng anh đã cùng Hoắc Bá Đặc nghiên cứu ra trước đây, hay những ý tưởng mới vừa nghĩ ra, tất cả đều cần có sự am hiểu và nhận biết sâu sắc về thực đơn cũng như các loại nguyên liệu nấu ăn.
Trong số những người quen của Tô Hàng, ngoài anh là một đầu bếp tông sư am hiểu món ăn Hoa Hạ ra, thì có lẽ chỉ có Hoắc Bá Đặc mới có thể làm được điều này.
Ngay lúc Tô Hàng và chúng bảo đang ăn cơm, ở ngay bàn bên cạnh, có một người đàn ông và một đứa bé tới.
Xem ra, người đàn ông đó hẳn là cha của đứa trẻ, cậu bé chỉ khoảng sáu bảy tuổi, nhỏ hơn chúng bảo một chút.
"Nam Nam, muốn ăn gì thì tự đi lấy, nhớ không được lấy nhiều quá, nếu không ăn không hết sẽ lãng phí đồ ăn đấy..."
Sau đó, người cha trẻ dặn dò cậu bé, giọng của anh cũng không cố ý hạ thấp, mà vừa đủ cho cả bàn Tô Hàng nghe được.
Nội dung của anh ta cũng không khác gì mấy lời Tô Hàng vừa dặn dò chúng bảo, cũng đều là các bậc cha mẹ, họ đều biết một hạt cơm kiếm không dễ dàng, phải biết quý trọng đồ ăn.
Nhưng các con họ còn nhỏ, vẫn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa của lương thực và sự trân quý, nên mới phải lặp đi lặp lại căn dặn như vậy.
"Vâng vâng."
Cậu bé tên Nam Nam đáp lời, rồi cầm đĩa hớn hở chạy đi.
Nhìn dáng vẻ thuần thục đó, đoán chừng cũng không phải lần đầu đến nhà hàng tự phục vụ này, còn nghe được bao nhiêu lời của cha cậu thì không rõ.
Bởi vì hai cha con họ ngồi ở bàn bên cạnh Tô Hàng, nên không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ một lát, cậu bé đã bưng đĩa quay lại, chỉ có điều lúc này đĩa của cậu đã đầy ắp một đống đồ ăn.
Phần lớn trong số đó là các loại hải sản, còn rau thì rất ít.
So sánh mà nói, những loại hải sản này dễ gây no hơn, và cũng ăn được ít hơn so với rau củ.
"Đứa bé kia kẹp nhiều nguyên liệu như vậy cho mình, nó có ăn hết không?"
Thấy thế, Tam Bảo khẽ hỏi.
Theo dự đoán của cậu thì dù là Tứ Bảo cũng chưa chắc ăn hết chỗ hải sản đầy một đĩa lớn như thế.
Ước chừng một đĩa lớn đó, đủ cho cả Đại Bảo và Tứ Bảo ăn.
"Không biết, nhưng đó là chuyện nhà người ta, chúng ta không cần lo." Lâm Giai lắc đầu, sau đó nói.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến họ, nên cô cũng bảo các bé đừng nên xen vào chuyện bao đồng.
Nhưng trong mắt cô cũng lộ ra vẻ đồng tình với suy nghĩ của Tam Bảo, cô cũng cảm thấy một đứa bé nhỏ tuổi như vậy khó có thể ăn hết một đĩa lớn hải sản như thế.
Không chỉ có vậy, ngay cả người cha của cậu bé tên Nam Nam kia cũng nghĩ vậy.
Chỉ thấy cậu bé bê đĩa hải sản đầy ắp đặt lên bàn, vẻ mặt của cha cậu liền thay đổi.
"Sao lại lấy nhiều như vậy? Chẳng phải đã bảo con lấy ít thôi, không được lãng phí đồ ăn sao?"
Thấy vậy, người cha cau mày trách cứ, trong lời nói đã tỏ ra bất mãn với hành động của con trai mình.
"Ba ba, con ăn hết được mà."
Nghe vậy, cậu bé vỗ bụng da của mình rồi khẳng khái nói, một câu đã chặn hết mọi lời của cha mình.
"Được, vậy con nhất định phải ăn hết chỗ này, không được để thừa chút nào, biết chưa?"
Đối mặt với việc này, cha cậu chỉ có thể nén giận trong lòng mà nói với con trai.
Mặc dù anh ta không cho rằng con mình có thể ăn hết nhiều đồ như thế, nhưng con trai đã đảm bảo với mình rồi thì anh ta còn nói được gì nữa?
Chẳng lẽ, chưa có kết quả gì mà anh ta đã phủ nhận con trai sao? ! !
Theo góc độ của người cha mà nói, cách làm đó quá thất bại, cũng không tốt cho sự phát triển của con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận