Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 533:: Lục Bảo ra ngoài ý định biểu hiện

Chương 533: Lục Bảo ngoài ý muốn biểu hiện
Nghe ba ba giảng giải phương pháp, mắt Lục Bảo mở lớn, trong mắt lộ ra một chút vẻ sợ hãi.
Nàng luôn cảm thấy cách nói phương pháp của ba ba không hề đơn giản như vậy.
Nhưng hiện tại nàng lại không suy nghĩ những sự tình phức tạp như thế, cũng nghĩ không ra thực chất là chỗ nào không đơn giản.
Cau mày trầm mặc một hồi lâu, nàng mới thấp thỏm nhỏ giọng nói: "Ba ba nhất định phải bắt được Tiểu Nhiên…"
"Yên tâm đi, ba ba nhất định bắt được ngươi." Tô Hàng lại đưa ra một lời cam đoan.
Miệng nhỏ dùng sức động đậy một chút, Lục Bảo hồi tưởng lại lời ba ba vừa nói, dùng hai bàn tay nhỏ bắt đầu dùng sức chống đỡ vách tường.
Xoẹt xoẹt
Tiếng quần áo cùng vách tường cọ xát vang lên.
Ý thức được nửa người trên đã rời khỏi vách tường, trên mặt Lục Bảo lập tức lộ ra ý cười.
"Ba ba! Tiểu Nhiên thành công!"
"Ừm, rất tuyệt!"
Tô Hàng giơ ngón cái khen ngợi tiểu gia hỏa, sau đó một lần nữa chuẩn bị tư thế.
Thấy con gái dán vào tường không nhúc nhích, hắn cười an ủi: "Tiếp theo ngươi cứ làm theo lời ba ba vừa nói."
"Ba ba nhất định phải bắt được Tiểu Nhiên!"
Tiểu nha đầu nhìn độ cao bên dưới, lại lo lắng lẩm bẩm một câu.
Nghe vậy, Tô Hàng khẳng định gật đầu: "Yên tâm đi, ba ba chắc chắn bắt được ngươi!"
"Ừm!"
Khuôn mặt nhỏ căng ra, Lục Bảo cắn chặt môi nhỏ, sau đó tiếp tục cọ xuống.
Vốn không dính nhiều vào quần áo, xoạt một tiếng lại tuột khỏi một phần vách tường.
Một giây sau, theo trọng lượng cơ thể, phần quần áo còn lại cũng rời khỏi vách tường.
Thân thể rơi xuống, tiểu gia hỏa hướng thẳng xuống chiếc giường mềm mại.
"A !"
Cảm nhận được cảm giác rơi xuống, Lục Bảo sợ hãi nhắm mắt.
Nàng còn tưởng rằng ba ba sơ ý không bắt được mình, khi mình sắp ngã xuống thì.
Một đôi cánh tay mạnh mẽ, đột nhiên ôm chặt lấy nàng.
"Nhìn, ba ba bắt được ngươi rồi."
Nhìn cô con gái đang rụt người thành một cục trong ngực, Tô Hàng cười nắm chặt cánh tay.
Nho nhỏ một cục, rúc chặt vào trong lồng ngực của mình.
Trước đó hắn vẫn cảm thấy bọn nhỏ lớn lên rồi.
Nhưng ôm thế này, con gái vẫn còn nhỏ xíu.
"Ngô…"
Đôi lông mày nhỏ nhíu lại, Lục Bảo vẫn còn hơi căng thẳng mở mắt.
Đôi mắt hạnh chớp chớp, khi nhìn thấy ba ba thì vội vàng vùi mặt vào trước ngực ba ba.
Hai cánh tay nhỏ, cũng ôm chặt lấy cổ ba ba.
"Ba ba, Tiểu Nhiên sợ..."
"Ngoan, không sao nữa rồi."
Vỗ nhẹ lưng tiểu nha đầu, Tô Hàng sau đó khen: "Lần này Tiểu Nhiên của chúng ta rất giỏi, thành công làm được việc này."
"Hả?"
Nghe vậy, Lục Bảo ngẩng đầu.
Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái, một giây sau, đôi mắt hạnh trực tiếp mở to.
"Tiểu Nhiên làm được?"
Nói một mình lẩm bẩm một câu, tầm mắt nàng chuyển hướng, vui mừng nhìn ba ba.
"Ba ba, Tiểu Nhiên làm được?"
"Ừm, Tiểu Nhiên làm được."
Tô Hàng vui mừng xoa mặt nhỏ của nàng.
Nói thật, hắn đều không nghĩ dễ dàng thành công như vậy.
Hắn còn tưởng tiểu gia hỏa phải cố gắng vài lần mới có thể dứt ra được.
Không ngờ lần này, biểu hiện của nàng vượt quá dự kiến.
Bất quá việc Lục Bảo có thể trực tiếp làm được cũng không khó lý giải.
Bởi vì đối với nàng mà nói, ba ba chính là đại anh hùng, là người nàng tin tưởng nhất.
Cho nên khi ba ba nhiều lần cam đoan, nhất định sẽ bắt được nàng thì thực tế đã gia tăng thêm dũng khí cho nàng.
"Ba ba..."
Ngay khi hai cha con đang nhìn nhau cười, một giọng nói có chút ấm ức, đột nhiên truyền đến từ một bên.
Tô Hàng quay đầu nhìn lại, phát hiện con trai vẫn còn dính trên tường sắp khóc.
"Ba ba, Tiểu Thần vẫn còn ở đây mà..."
Uất ức trong chớp mắt, Đại Bảo nhỏ giọng thầm thì.
Nghe vậy, Tô Hàng ngượng ngùng một hồi.
Vừa rồi chỉ lo an ủi Lục Bảo, hoàn toàn quên mất con trai vẫn còn ở trên kia.
Liền vội vàng đặt Lục Bảo xuống, Tô Hàng một lần nữa dang hai tay, đi đến dưới chỗ Đại Bảo, ho nhẹ cười nói: "Tiểu Thần cũng học theo muội muội vừa rồi xuống đây đi."
"Ừm..."
Khẩn trương nuốt nước miếng, Đại Bảo cố gắng để mình không sợ.
Lúc chưa nhìn xuống thì hắn còn không cảm thấy gì.
Lúc này nhìn xuống, thấy vị trí mình đứng cao như vậy, lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.
Vừa khẩn trương run rẩy cả người, Đại Bảo nhỏ giọng nói: "Ba ba, Tiểu Thần không nặng đâu, ba nhất định phải bắt được Tiểu Thần…"
Nghe vậy, Tô Hàng cười thành tiếng.
Hắn không do dự gật đầu, chân thành nói: "Yên tâm đi, ba ba nhất định sẽ bắt được con."
"Vậy Tiểu Thần xuống đây..."
Khẩn trương hít sâu một hơi, Đại Bảo nhắm mắt, nhớ lại những gì muội muội vừa làm, cũng dùng sức thoát khỏi vách tường.
Xoẹt xoẹt
Theo tiếng động này, thân thể nhỏ bé của hắn cũng nhanh chóng rơi xuống.
Bộp~
Thân thể thành công rơi vào lồng ngực ấm áp mạnh mẽ.
Mắt mở ra trong nháy mắt, Đại Bảo có chút kích động hít sâu một hơi.
"Ba ba bắt được ta rồi!"
"Ừm, ba ba bắt được con rồi." Tô Hàng cười khẽ.
Bất quá con trai dù sao cũng là con trai.
Chỉ ở trong ngực ba ba một lát, Đại Bảo liền không thấy ngại nhảy xuống.
Ngược lại là Lục Bảo.
Thấy ca ca không ôm ba ba, nàng lại đi đến phía trước giang hai tay: "Ba ba ôm ~"
Nghe tiếng "ba ba" bi bô của con gái, Tô Hàng vốn muốn nói không thể ôm, lại trong nháy mắt mềm lòng.
Cười lắc đầu, hắn liền xoay người ôm lấy tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu thơm tho mềm mại, trong ngực ba ba như tan ra, vừa vui vẻ cười, vừa cọ qua cọ lại.
"Còn muốn chơi không?" Bất đắc dĩ cười cười, Tô Hàng sau đó hỏi.
Lần này, hai tiểu gia hỏa ăn ý gật đầu.
"Không chơi!"
Chơi một lần vừa rồi thôi, đối với chúng nó đã là một hồi ức khó quên.
Chủ yếu là leo lên rồi, rất khó xuống.
Nên trải nghiệm qua một lần là bọn nó không muốn chơi lại lần thứ hai nữa.
"Ba ba, chúng ta đi xem biển cả đi~" Ôm chặt cổ ba ba, Lục Bảo chớp mắt hỏi.
Nghe vậy, Tô Hàng nhìn Đại Bảo: "Tiểu Thần có muốn đi xem biển cả không?"
Nghĩ một chút, Đại Bảo gật đầu: "Muốn."
Xác định ý kiến hai đứa con đã nhất trí, Tô Hàng một tay ôm Lục Bảo, tay kia nắm tay nhỏ của Đại Bảo.
"Vậy chúng ta ra ngoài tìm mẹ trước, sau đó đến boong tàu du lịch xem biển."
"Ba ba, boong tàu du lịch là gì?" Đại Bảo hiếu kỳ hỏi.
Cười nhẹ một tiếng, Tô Hàng thừa cơ nói: "Đến đó rồi các con sẽ biết."
"Boong tàu du lịch của chúng ta, so với mấy cái tàu nhỏ thì vui hơn nhiều đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận