Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1161: Không cần mặt mũi sao?

Chương 1161: Không cần mặt mũi sao?
Sau khi về đến nhà, Trương Thốc Xúc hào hứng mở toang cửa phòng, theo như lời mẹ hắn, đáng lẽ giờ này đã phải ở nhà đợi rồi.
"Đừng có hấp tấp như vậy, cẩn thận lần đầu tiên gặp mặt đã để lại ấn tượng xấu cho thầy giáo." Thấy thế, mẹ của Trương Thốc Xúc không nhịn được nhíu mày dạy dỗ.
"Biết rồi biết rồi, con sẽ chú ý mà." Trương Thốc Xúc ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng tay chân vẫn cứ hấp tấp, không có chút nào ý thức được điều đó.
"Haizzz, đừng có tìm loạn, giờ này chắc nàng ở trong bếp ấy." Mẹ Trương Thốc Xúc thở dài, bất đắc dĩ nói. Cứ để con gấp gáp như vậy đi xuống, cả nhà chắc chắn bị nó làm cho đảo lộn hết cả lên.
"A a, có ngay đây mẹ, vậy con đi gặp sư phụ làm bánh ngọt của con trước đây." Trương Thốc Xúc nghe vậy thì đáp, sau đó muốn lao thẳng vào bếp, nhưng lại bị mẹ vội gọi lại.
"Con chờ một chút, đừng có vội, lát vào thì nói ngọt một chút, nhưng đừng có mà gọi người ta già nha!" Mẹ của Trương Thốc Xúc dặn dò một câu, để tránh bị ấn tượng xấu. Tuy Trương Thốc Xúc thường ngày rất biết cách ăn nói, nhưng lúc này mẹ cậu vẫn có chút lo lắng.
Trong bếp quả thật có một bóng dáng đang mặc tạp dề làm đồ ngọt, trên người đeo một chiếc tạp dề nhỏ, đầu còn quấn khăn trùm màu đen, là một nữ sinh, tuổi không lớn, nhìn từ phía sau có cảm giác rất đáng yêu. Trương Thốc Xúc nhìn lần đầu, không nhịn được nhớ đến mấy bộ anime hầu gái ở đảo quốc nọ.
Khi Trương Thốc Xúc bước vào bếp, cô nữ sinh đó cũng chậm rãi xoay người lại, thấy cậu. "A... thì ra là một em trai đáng yêu nha!" Nữ sinh rất xinh đẹp, khuôn mặt có chút phúng phính trẻ con, bước đến xoa đầu Trương Thốc Xúc.
"Hì hì... cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp đó nha!" Trương Thốc Xúc nhìn có vẻ rất ngây thơ nói, khiến nụ cười trên mặt nữ sinh càng thêm rạng rỡ.
"Em trai miệng thật là ngọt đó, tỷ tên Đường Trúc, có phải em muốn học làm đồ ngọt với bánh bông lan không?" Nữ sinh cười híp mắt nói, giới thiệu ngắn gọn về bản thân, chắc hẳn mẹ Trương Thốc Xúc đã nói rõ tình hình với nàng trước đó.
"Dạ, đúng vậy, tỷ tỷ Đường Trúc, em là Trương Thốc Xúc, rất thích ăn bánh ngọt và mấy loại tiểu điểm, nhưng không thể tùy thời tùy chỗ mà ăn được, nên... nên mới muốn..." Trương Thốc Xúc gật đầu, cũng tự giới thiệu bản thân, chỉ là khi nói đến đoạn sau, đầu từ từ cúi xuống, hơi ngượng ngùng. Dù sao, điều này chẳng khác nào thừa nhận mình là một kẻ hảo ngọt hay sao?
"Không sao đâu, thèm ăn đâu có gì xấu đâu, tỷ cũng rất thích ăn mà, nên mới đi làm thợ làm bánh đấy." Đường Trúc an ủi Trương Thốc Xúc một câu, rồi lại lấy chính mình ra làm ví dụ.
"Nhưng tỷ nói cho em biết, cũng không thể tham ăn được đâu nhé, nếu không với lượng calo trong bánh ngọt và bánh quy, không bao lâu nữa em sẽ biến thành một tiểu mập ú đấy." Đường Trúc ngừng một chút rồi lại nói thêm, dường như nhớ lại chuyện cũ gì đó mà mình đã trải qua, sắc mặt có chút đau khổ. Nhưng tất cả đã là chuyện quá khứ, may mắn giờ cô đã giảm cân, tuy mặt vẫn có chút phúng phính trẻ con nhưng điều đó chỉ làm cô thêm đáng yêu mà thôi.
"Dạ dạ, con biết rồi tỷ tỷ Đường Trúc." Nghe vậy, Trương Thốc Xúc vội vàng gật đầu, đến đây, cậu thực sự có chút lo lắng. Mấy hôm nay cậu đã ăn không ít bánh ngọt với bánh quy rồi, nhất là hôm qua, lại còn một hơi ăn hết mấy cái vào trước lúc ngủ nữa, xem ra quay về phải lên cân xem mới được.
"Xem ra hai người đã biết nhau rồi, còn trò chuyện vui vẻ nữa chứ, không cần ta phải giới thiệu thêm nữa rồi đúng không?" Ngay sau đó, mẹ của Trương Thốc Xúc từ ngoài phòng đi vào, vừa cười vừa nói.
"Cung tỷ! Chị giả vờ cái miệng sao mà ngọt vậy, giống như bôi mật ấy, rất được người thích nha." Thấy vậy, Đường Trúc cũng xoay người lại nói, Cung tỷ trong miệng cô, không ai khác chính là mẹ của Trương Thốc Xúc. Nghe cách gọi này, tên gốc của mẹ Trương Thốc Xúc chắc là Cung, vậy xem như cô ấy là cô của Cung Thiếu Đình rồi.
"Con đừng có bị nó lừa, cái thằng nhóc này thường ngày cứ ba hoa, ngày nào cũng làm mẹ tức chết." Mẹ Trương Thốc Xúc giận dỗi phản bác một câu, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Trương Thốc Xúc. "Con phải nghe lời tỷ Đường Trúc nha, cũng phải cố gắng học cho mẹ, đừng xem thường tỷ Đường Trúc trẻ tuổi, tỷ ấy là sinh viên cao tài của đại học Ma Đô đấy!" Mẹ của Trương Thốc Xúc dặn dò, ý tứ sâu xa trong lời nói chính là, nếu thường ngày có vấn đề gì trong học tập, thì cứ hỏi ý kiến của nàng.
"Dạ dạ, con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ cố gắng học tập thật giỏi cũng như cách làm đồ ngọt ạ." Trương Thốc Xúc liên tục gật đầu. Nói thêm nữa, mẹ Trương Thốc Xúc không chừng lại phải lôi chuyện hồi mấy tuổi mình còn tè dầm ra, rồi kể cho Đường Trúc nghe mất. Chẳng lẽ hắn không cần mặt mũi sao?!
"Được rồi, vậy ta không làm phiền hai đứa nữa, thầy Lý khoảng bảy giờ là đến đó, nhớ là một lát học xong rồi thì đi làm bài tập nha." Trước khi đi, mẹ của Trương Thốc Xúc lại dặn dò thêm một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận