Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 106: Nhìn muốn sinh em bé

Khi nhìn đến một nam một nữ trước mắt, lông mày nàng hơi nhíu lại. Hai người này, có chút xa lạ. Lâm Giai lục lọi kỹ càng trong ký ức, tựa hồ không có chút liên quan nào đến hai người này. "Ngươi là Lâm Giai à?" Nữ nhân nở nụ cười trên mặt, lại hỏi một lần. Lâm Giai nghe vậy, ngẫm nghĩ gật đầu: "Ta là Lâm Giai." "Là mình đây, ta là Triệu Nguyệt!" Nữ nhân nói xong, kích động chỉ vào chính mình. "Triệu Nguyệt?" Lâm Giai nghe vậy ngẩn người. Một giây sau, nàng kinh ngạc trợn to mắt: "Ngươi là Triệu Nguyệt?!" "Đúng vậy, là mình." Triệu Nguyệt có chút xấu hổ cười cười: "Mình đi cắt mí, thêm chút trang điểm, thay đổi hơi nhiều, ngươi không nhận ra cũng bình thường." "Thật xin lỗi..." Lâm Giai áy náy cười một tiếng, thử tưởng tượng trong đầu gỡ bỏ cặp mắt hai mí kia. Hơi mô phỏng lại một lần, nàng giật mình há nhỏ miệng. Thay đổi mí mắt, Triệu Nguyệt trước mắt này, đúng là Triệu Nguyệt bạn học cấp ba của mình. Không ngờ cắt mí xong, lại khác đến thế... Lâm Giai còn hơi khó thích ứng với sự thay đổi của Triệu Nguyệt. Khi nàng đang trầm tư, người đàn ông bên cạnh Triệu Nguyệt bất đắc dĩ cười: "Lâm học muội, em chỉ nhận ra Triệu Nguyệt, không nhận ra anh à?" "Hả?" Nghe vậy, Lâm Giai nhìn người đàn ông bên cạnh Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt liếc người đàn ông một cái, không biết nói gì: "Anh thay đổi còn nhiều hơn cả em, người ta mà nhận ra anh mới là lạ." "Anh thay đổi nhiều lắm sao?" Người đàn ông ngẩn người, vẻ mặt vô tội. Triệu Nguyệt im lặng cười cười, chủ động nói với Lâm Giai: "Lâm Giai, anh ấy là Hồ Ngọc Hưng, chính là Hồ Ngọc Hưng đen nhẻm nhất lớp mình hồi cấp ba đó!" "Hồ Ngọc Hưng?" Lâm Giai giật mình, càng thêm khó tin nhìn về phía Hồ Ngọc Hưng. Hồ Ngọc Hưng trước mắt, tuy không thể nói trắng trẻo, nhưng cũng tuyệt đối không đen. Nói màu da bánh mật thì thích hợp hơn. Màu da sáng lên một chút, cả người khí chất đã khác. "Anh... khỏe." Lâm Giai có chút không kịp phản ứng gật đầu. Hai người bạn học cấp ba này, thay đổi đều quá nhiều, nàng thực sự không nhận ra. Bất quá phản ứng của nàng, Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng cũng hiểu được. Dù sao hai người bọn họ thay đổi cũng rất lớn. Chỉ là đối phương nhận ra mình, còn mình lại không nhận ra đối phương, khiến Lâm Giai có chút xấu hổ. Ánh mắt nàng đảo qua hai người một lượt, cuối cùng dừng ở bộ quần áo đôi của cả hai. Đây là đồ đôi tình nhân. "Hai người..." Lâm Giai nhìn Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng, trong mắt thêm một vòng hiếu kỳ. Nếu như nàng nhớ không nhầm thì hồi cấp ba, hai người này cả ngày ầm ĩ. Mỗi khi tan học, trong lớp thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng bọn họ cãi nhau. Nhưng mà bây giờ nhìn lại... "Em không đoán sai, hai đứa mình là bạn trai bạn gái, sau khi thi đậu cùng trường đại học thì ở cùng nhau, cuối năm chuẩn bị kết hôn." Triệu Nguyệt cười, thoải mái thừa nhận. Hồ Ngọc Hưng cũng cười ôm Triệu Nguyệt: "Hắc, coi như là không đánh không quen biết." "Cái gì không đánh không quen biết? Anh không thể đổi cách nói khác à." Triệu Nguyệt im lặng chửi nhỏ một câu, khóe miệng lại mang theo ý cười. Thấy hai người này tuy vẫn cãi nhau, tình cảm lại rất tốt, Lâm Giai từ tận đáy lòng mừng cho bọn họ. Cùng lúc đó, tầm mắt của Triệu Nguyệt chuyển qua, nhìn đến Tam Bảo trong lòng Lâm Giai. "Lâm Giai, em cũng có con rồi à?" Triệu Nguyệt có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhìn Tam Bảo, ánh mắt Lâm Giai dịu dàng cười khẽ: "Đúng vậy, là con của mình." Nhìn bộ dáng tràn đầy tình thương của mẹ của Lâm Giai, Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng ngây người kinh ngạc. Bởi vì hồi cấp ba Lâm Giai, luôn cho người ta một cảm giác xa cách. Bảo nàng lạnh lùng à? Không phải. Bảo nàng kiêu ngạo à, cũng không phải. Bởi vì khi người khác nói chuyện với nàng, nàng đều rất khách khí. Cũng chính vì sự xa cách này mà dù Lâm Giai là hoa khôi của trường, cũng không có mấy người theo đuổi. Còn có một nguyên nhân là mọi người đều biết, theo đuổi cũng không thành công. Dù sao Đổng Khoa Phong được công nhận là hot boy lúc trước theo đuổi cũng không thành. Các bạn nam khác, cũng đành đè nén dục vọng đó xuống. Cho nên lúc đầu mọi người đều đoán, Lâm Giai nhất định sẽ kết hôn rất muộn. Kết quả bây giờ... Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng. Mình còn chưa kết hôn mà, người ta hoa khôi trường đã có con rồi! "Rừng mỹ nữ, vậy chồng em là?" Hồ Ngọc Hưng chớp mắt, thuận thế hỏi. Lâm Giai nghe vậy, tay nhỏ đưa thẳng tới, kéo nhẹ vạt áo Tô Hàng. "Đây là chồng mình, Tô Hàng." Nói xong, Lâm Giai tiếp tục giới thiệu hai người bạn cấp ba cho Tô Hàng: "Tô Hàng, đây là bạn cấp ba của em, Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng." Tô Hàng vốn đang cùng Đường Ức Mai kiểm tã cho Lục Bảo. Nghe thấy Lâm Giai nói, anh quay đầu nhìn Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng, cười nói: "Chào hai người." "Oa... đẹp trai quá." Triệu Nguyệt nhìn Tô Hàng, nhỏ giọng lẩm bẩm đồng thời huých cùi chỏ vào Hồ Ngọc Hưng bên cạnh. Thấy thế, Hồ Ngọc Hưng cũng nhếch miệng trêu ghẹo: "Mỹ nữ phối soái ca, đẹp đôi quá." Lời còn chưa dứt, mắt anh không tự giác nhìn xuống trước mặt Tô Hàng. Nơi đó, bày ngay ngắn bốn chiếc xe nôi trẻ em. Trong mỗi chiếc xe, đều nằm một em bé nhỏ nhắn xinh xắn. Còn có Lục Bảo, được Tô Hàng ôm trong ngực. Đếm số lượng con nít, ánh mắt Hồ Ngọc Hưng khẽ biến. Tầm mắt của Triệu Nguyệt cũng theo đó mà di chuyển. Lúc nãy sự chú ý của nàng, đều tập trung ở Lâm Giai nên chỉ thấy Lâm Giai đang ôm Tam Bảo. Bây giờ nhìn kỹ lại... Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Triệu Nguyệt trong lòng đếm thầm một lần, kinh ngạc nhìn Lâm Giai, trong mắt khó giấu nổi sự chấn kinh. "Lâm Giai, mấy đứa này... không phải đều là con của em đấy chứ?" Nàng nhanh miệng, trực tiếp hỏi ra. Hồ Ngọc Hưng xoa bóp cánh tay nàng, ra hiệu đừng nói thẳng như thế. Nhưng lời đã ra khỏi miệng thì không rút lại được nữa. Chú ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Nguyệt, Lâm Giai khẽ giật mình, rồi mỉm cười gật đầu: "Ừ, bọn chúng đều là con của mình." "Vậy đây là sinh sáu à..." Triệu Nguyệt nói xong, nhíu mày nhìn mấy nhóc tì kia. Ai cũng cho là Lâm giáo hoa sẽ kết hôn muộn, không những kết hôn rồi mà còn có con. Không chỉ có con, lại còn sinh sáu! Mấy người bạn học cấp ba kia mà biết chắc phải kinh hãi đến cỡ nào. Nghĩ đến đây, Triệu Nguyệt cười khổ. Phỏng chừng phản ứng của mấy người đó, chỉ có thể khoa trương hơn nàng thôi. "Ê a ~~" Ngay lúc Triệu Nguyệt đang ngẩn ngơ, một tiếng nói non nớt từ trong lòng Lâm Giai truyền đến. Chú ý đến ánh mắt của Triệu Nguyệt, Tam Bảo vốn đang gặm tay nhỏ bỗng ngừng lại, đầu hơi nghiêng. Đôi mắt to trong veo, ngơ ngác nhìn Triệu Nguyệt. Đôi lông mi đen dài rậm rạp, theo mí mắt chớp động, trên dưới đan vào nhau. Sự chú ý của Triệu Nguyệt, ban đầu đặt vào số lượng con nít. Bị Tam Bảo nhìn như thế, sự chú ý tức thời chuyển qua vẻ đáng yêu của Tam Bảo. "Ô... Đáng yêu quá!" Nàng vừa nói, vừa cẩn thận ngồi xuống trước mặt Lâm Giai, vui vẻ ngắm Tam Bảo. Nhìn đôi mắt to chớp chớp của Tam Bảo, nàng vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy con tim tan chảy. "Bé con, con tên gì vậy?" Mặc dù biết Tam Bảo không trả lời, Triệu Nguyệt vẫn cười hỏi thăm. Nghe vậy, mắt Tam Bảo hơi cong, như hai vầng trăng non đang cười. "Nha ~ phốc ~" Tiếng nói mềm mại, nghe mà người ta xao xuyến. Nụ cười này của Tam Bảo, làm Triệu Nguyệt trực tiếp thỏa mãn thở dài một tiếng. "Không hổ là con của soái ca mỹ nữ, nhỏ như vậy mà đã đáng yêu như thế rồi..." Nói đến đây, ánh mắt Triệu Nguyệt thu lại, đột ngột đứng dậy, kiên định nhìn Hồ Ngọc Hưng. "Tôi quyết định rồi, hai đứa mình sau khi kết hôn, năm sau phải có con!" "Sang năm đúng là năm trâu, đến lúc đó nghe mẹ anh nói, sinh một bé Hổ con, cho hợp phong thủy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận