Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 455: Ăn tuyết

"Thật sự là tuyết!"
"Ba ba, tuyết màu đỏ, là vị ô mai hả ba?"
Lục Bảo chìa tay nhỏ ra, khẽ giật áo ba ba, không giấu nổi vẻ hiếu kỳ hỏi.
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hàng hơi nhếch, nói: "Cái này thì cần chính các con tự nếm thử."
"Ba ba, ma ma, bây giờ ăn được chưa ạ?"
Nhị Bảo vừa hỏi vừa dán chặt mắt vào phần "tuyết" đang đặt ngay trước mặt.
"Được!"
Hưng phấn gật đầu một cái, mấy đứa nhỏ đồng thời cầm chiếc thìa nhỏ trước mặt, mong chờ nhưng vẫn cẩn thận đưa về phía "tuyết".
Mũi thìa chạm vào "tuyết", phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Nhị Bảo là người đầu tiên đưa thìa lên, múc một miếng kem tuyết vị dứa, con bé hồi hộp đưa vào miệng.
"Tuyết" vừa vào miệng, cô bé khẽ run lên vì lạnh.
Thấy vậy, mấy đứa còn lại lập tức dừng động tác, thấp thỏm nhìn về phía Nhị Bảo.
Trước kia ăn kem que, răng từng ê buốt vì lạnh, nên bọn nhỏ có hơi e dè phần "tuyết" này.
Dù sao cũng đều là đồ lạnh.
Mà theo những gì bọn nhỏ biết, tuyết còn lạnh hơn kem que nhiều.
Một giây sau, mắt cô bé sáng lên, mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
"Tuyết vị dứa, ngon quá!"
Gật đầu mạnh với ba ba mụ mụ, Nhị Bảo lại đưa thìa nhỏ về phía "đống tuyết" trước mắt.
Lần này, con bé gần như không chút do dự đưa thìa vào miệng.
Lấy hết can đảm nhìn chiếc thìa chứa đầy "tuyết", bọn trẻ vui vẻ nhét vào miệng.
Hai giây sau, mấy đứa nhỏ cùng lúc khẽ rùng mình vì lạnh.
Cùng lúc đó, trên mặt bọn trẻ cũng ánh lên vẻ vui mừng giống nhau.
"Ba ba, tuyết của Tiểu Nhiên, vị ô mai ạ ~"
"Của Tiếu Tiếu là vị sô cô la!"
"Còn đây là vị đậu xanh!"
"Tuyết ngon tuyệt!"
"Cái này tuyết ấy, gọi là kem tươi."
Tay cầm thìa nhẹ nhàng gõ vào phần "tuyết" của mình và vợ, Tô Hàng tiếp tục giải thích với bọn trẻ: "Tuy giống tuyết, nhưng nó ăn được."
"Còn tuyết bên ngoài thì không ăn được đâu nhé, biết không?"
Nói xong, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi cười nói: "Ngon lắm đó, Tiểu Nhiên muốn thử chút không?"
"Vâng!"
Đầu nhỏ gật mạnh một cái, Lục Bảo liền đẩy phần kem tươi ô mai của mình về phía trước.
"Anh hai, ăn nè ~"
Cô bé nhìn anh trai, cười ngọt ngào.
Gật gật đầu, mông nhỏ của Đại Bảo ngoẹo qua ngoẹo lại, trượt từ trên ghế xuống, sau đó đem phần kem tươi của mình qua.
Nhìn phần kem tươi toàn là quả hạch của anh trai, Lục Bảo chớp mắt nhìn với vẻ mong đợi, nhẹ nhàng múc một thìa.
"Xú xí!"
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của em gái, Đại Bảo cuống quýt giải thích:
"Thơm thơm mà..."
Thấy em gái ghét bỏ vậy, Đại Bảo buồn bã nhìn phần kem tươi của mình, đôi mắt nhỏ đã rưng rưng.
Sau đó cậu trả lại kem tươi ô mai cho em gái, rồi lại kéo phần kem tươi của mình về trước mắt.
Vừa nuốt kem vừa chắc nịch nói thêm một câu.
Phản ứng của hai đứa trẻ khiến Tô Hàng và Lâm Giai chú ý.
"Chuyện gì thế?"
Thấy hai đứa vậy mà lại cãi nhau vì một phần kem, Tô Hàng nhíu mày, ghé sát lại ngửi thử kem tươi.
Vừa ngửi xong, hắn liền hiểu nguyên do hai đứa tranh cãi.
Bởi vì phần kem này, là kem tươi sầu riêng.
Lúc nãy hắn có nói với nhân viên cửa hàng, mang hết bảy loại kem tươi bán chạy nhất của quán ra.
Không ngờ lại có cả phần kem sầu riêng ở trỏng.
Nhưng nghĩ lại thì cũng thường thôi.
Rõ ràng là Lục Bảo không thích mùi này.
Nhưng mà nói nó thơm hả? Cũng không có thơm.
"Sao vậy?"
Thấy Tô Hàng mặt khó xử đứng trước mặt hai đứa nhỏ, Lâm Giai hiếu kỳ bước đến.
Nhưng còn chưa lại gần, mũi cô đã khẽ ngửi, cặp lông mày thanh tú liền nhăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận