Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1368: Ai sẽ ngại tiền mình nhiều đây?

"Đây đều là do Nhĩ Điêu làm ra sao?" Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cùng Trương Vân cũng kinh ngạc thốt lên, sau đó cầm những tác phẩm điêu khắc ngọc kia lên tay, từng cái cẩn thận xem xét. Những tác phẩm điêu khắc ngọc được bày từ phía sau ra phía trước này đang không ngừng thay đổi tốt dần, giống như đang thể hiện sự tiến bộ không ngừng của Cung Thiếu Đình. "Ừm!" Lần này Cung Thiếu Đình không giải thích thêm gì, chỉ nhẹ gật đầu. Tất cả chuyện sau đó cũng không cần phải chứng minh thêm gì, tất cả bằng chứng đều bày ra ở đây rồi, chỉ cần Cung Mậu Nhan và Trương Vân không quá ngốc thì chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng sẽ hiểu ra. "Những tác phẩm điêu khắc ngọc ở phía trước này cũng không tệ lắm..." Nhìn một lượt, Cung Mậu Nhan không hề keo kiệt mà tán thưởng một câu. Tuy những tác phẩm được bày phía trước này không bằng tác phẩm tâm đắc mà Cung Mậu Nhan vừa cho họ xem, nhưng chỉ riêng những cái này thôi đã đủ để so sánh với rất nhiều hàng mỹ nghệ bán trên phố rồi. Đừng thấy chỉ là so với hàng mỹ nghệ trên phố, thực chất trong số đó rất nhiều sản phẩm đều do máy móc khắc ra, có những người có tay nghề điêu khắc lâu năm, thậm chí cũng không sánh nổi. Còn những tác phẩm ở phía sau kia, có chút thì không đáng xem, đương nhiên không lọt vào mắt xanh của Cung Mậu Nhan. "Con trai, không ngờ thời gian này để con một mình ở bên ngoài, con lại tiến bộ nhiều như vậy, là mẹ trách oan cho con rồi." Ngay sau đó, Trương Vân cũng lên tiếng bày tỏ, nàng cũng cảm thấy áy náy vì vừa nãy đã không tin tưởng con trai mình. Dù sao trên kệ này bày rất nhiều tác phẩm luyện tập của Cung Thiếu Đình, lại còn nghi ngờ liệu có phải những thứ này là do mua mà có, ai rảnh đâu lại mua một đống vứt ở chỗ này chứ? Còn nhiều thứ vẫn là đồ bỏ đi, có bán cũng chẳng ai mua, đứa con trai nhà mình lại thích làm lớn, cũng không đến mức đầu đất mà cái gì cũng làm chứ! "Không sao, mẹ, con cũng thật sự thích những thứ này, nên đã theo sư phụ đi học." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình ngơ ngác sờ lên đầu mình như một chàng trai ngượng ngùng. Lúc này hắn lại có chút ngại ngùng, khiêm nhường. "Làm tốt thì cứ làm tốt, cái này có gì mà không thể thừa nhận, có điều con bây giờ theo thầy học cái này học cái kia, chắc chi tiêu cũng lớn, ta về sẽ cho con thêm tiền tiêu vặt nhé." Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cũng bày tỏ đồng ý, hiển nhiên là công nhận Cung Thiếu Đình. Còn chuyện cho Cung Thiếu Đình thêm tiền tiêu vặt chỉ là thuần túy tìm một cái cớ để khen thưởng cậu, trước kia lúc Cung Thiếu Đình còn đi học, Cung Mậu Nhan cũng thường xuyên khen thưởng cậu như vậy. "Cảm ơn ba." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình vui vẻ mặt mày, vội vàng cảm ơn một tiếng. Tuy bây giờ tiền tiêu vặt và tiền sinh hoạt hàng tháng của hắn đã đủ dùng, thậm chí còn dư nhiều, nhưng nếu có thể được thêm một chút, ai mà lại chê tiền mình nhiều chứ?! "Ừm... Ta giờ lại có chút muốn gặp vị sư phụ bên trong của con rồi." Nghe vậy, Cung Mậu Nhan gật nhẹ đầu, trầm ngâm một chút rồi bày tỏ. Bây giờ có thể cơ bản xác định được, lời Cung Thiếu Đình nói toàn bộ đều là sự thật, điều này cũng làm cho Cung Mậu Nhan sinh ra hứng thú lớn đối với vị sư phụ mà Cung Thiếu Đình nói tới. Dù sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy, đưa Cung Thiếu Đình từ một người không biết điêu khắc gì trở thành người có trình độ như bây giờ, chắc hẳn bản thân phải có thực lực vững vàng, có lý giải vô cùng cao đối với điêu khắc. "Hắc hắc... Nếu ba muốn gặp, hôm khác con có thể dẫn ba đi gặp sư phụ của con..." Cung Thiếu Đình cười nhẹ một tiếng, mặt đầy vẻ kiêu ngạo. Nghe Cung Mậu Nhan nhắc tới sư phụ của mình, Cung Thiếu Đình còn vui vẻ hơn là nghe nhắc tới thành tích của mình. Trong lúc hắn nói, Cung Mậu Nhan liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt chợt bị một thứ thu hút. Chỉ thấy ở trên cùng của kệ, có một khối điêu khắc ngọc lớn hơn nắm đấm một chút, khối ngọc đó được điêu khắc bằng phỉ thúy, trên đó có núi có nước, và nhiều chim hơn. Không, nói chính xác hơn là rất nhiều chim, từng đầu chim và thân chim chồng chất lên nhau, nhưng mỗi con chim đều rất rõ ràng. Tuy số lượng chim được điêu khắc nhiều, nhưng chủng loại lại không giống nhau, đếm sơ qua thì ít nhất phải có mấy chục đến cả trăm loại. "Đây là..." Cung Mậu Nhan tiến sát đến khối điêu khắc ngọc kia, tai đã không còn nghe Cung Thiếu Đình nói gì, vô thức cầm khối ngọc xuống từ trên kệ. "Bách Điểu Triều Phượng!" Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan đã cầm nó trên tay, cẩn thận thưởng thức, bằng vào kinh nghiệm của mình, ông liếc mắt một cái liền nhận ra chủ đề và ý nghĩa trung tâm của khối ngọc điêu khắc này. Càng nhìn khối ngọc này, ông càng cảm thấy kinh ngạc. Mỗi con chim đều có cấp độ rõ ràng, đến cả lông vũ cũng sinh động như thật, đặc biệt là con Phượng Hoàng ở chính giữa được điêu khắc càng sinh động hơn. Còn những loài chim khác thì nhao nhao quay đầu và ánh mắt nhìn về phía Phượng Hoàng, giống như đang triều bái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận