Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 901: Có hay không khen thưởng bày tỏ một cái?

"Hả? Quách đại sư, sao lại chỉ cho có tám điểm vậy? Ngài vừa nãy chấm cho cái người số 36 kia tận tám điểm rưỡi, mà người số 36 kia làm sao so được với người số 38 này chứ!" Thấy vậy, vị giám khảo vừa lên tiếng kia không khỏi chất vấn, trong lòng ông ta đã hơi nghi ngờ Quách Kinh Lược có phải cố tình chấm điểm theo bè phái hay không! Một mình ông ta có thể nhìn lầm, nhưng những giám khảo khác thì sao? Đều chấm điểm tối đa, lẽ nào tất cả giám khảo đều mắt kém hết sao? ! ! Không được, với tư cách một giám khảo công bằng, ông ta không thể làm ngơ trước kiểu chấm điểm theo phe cánh thế này được! "Vương sư phụ! Ông bình tĩnh chút đi, ông có biết cái đứa bé số 38 tên Tô Nhiên kia là ai không?" Đúng lúc này, một giám khảo bên cạnh đột nhiên giữ chặt vị giám khảo được gọi là Vương sư phụ lại, nói. "Là ai?" Vương sư phụ ngẩn người, trong lời nói này có một chút ý vị khác thường. "Nó ấy à, chẳng phải là đồ đệ mà Quách đại sư ngày nào cũng nhắc tới sao?" Vị giám khảo này giải thích với Vương sư phụ, lần này giống như ánh trăng xuyên mây, không chỉ đánh thức Vương sư phụ mà các giám khảo khác cũng nhao nhao trố mắt nhìn nhau. "Thì ra là đồ đệ của Quách đại sư..." Vương sư phụ nhỏ giọng thì thầm, rồi im lặng ngay, không còn chất vấn Quách Kinh Lược vì sao lại chấm "điểm thấp" nữa. "Thảo nào nghe quen thế, thì ra là con bé!" "Chỉ có Quách đại sư mới dạy dỗ được một đồ đệ giỏi như vậy!" "Đúng đấy! Đứa bé kia còn nhỏ thế mà đã có tay nghề điêu khắc giỏi đến vậy..." Các giám khảo khác cũng nhao nhao đổi giọng, chuyển sang tán dương. Còn về chuyện "chấm điểm theo phe cánh", họ cũng giống như Vương sư phụ, đều là những người từng trải, hiểu rõ dụng ý của Quách Kinh Lược nên không còn thảo luận gì nhiều về số điểm tám kia nữa. Với tác phẩm điêu khắc của Lục Bảo ở đây, những người khác về cơ bản không cần nhìn nữa, có thể trực tiếp quyết định là quán quân. Còn đối với lời khen của các vị giám khảo, Quách Kinh Lược lúc này không còn tâm trạng mà nghe bọn họ ca tụng nữa. "Tiểu Nhiên à! Quách gia gia nghiêm khắc với con như vậy cũng là vì tốt cho con thôi, hy vọng con đừng trách Quách gia gia..." Lúc này, Quách Kinh Lược đang nấp ở một bên lẩm bẩm, ông thật sự sợ đến lúc cuộc thi kết thúc, Lục Bảo lại vì chuyện này mà không thèm để ý đến ông thì sao? Sau đó, mặc dù Lục Bảo cơ bản đã được định là quán quân lần này, nhưng dưới tư cách đạo đức của ban giám khảo, một đám giám khảo cuối cùng vẫn xem hết tác phẩm điêu khắc của tất cả thí sinh. Cuối cùng, kết quả trận đấu cũng không có gì quá bất ngờ, Lục Bảo với ưu thế tuyệt đối đã giành vị trí quán quân cuộc thi điêu khắc lần này! Trên lễ trao giải, một đám giám khảo cùng nhau trao giải cho người chiến thắng, Lục Bảo không nghi ngờ gì đứng vị trí đầu tiên. "Tiểu Nhiên! Lần này con thể hiện không tệ! Ừm... nhưng con không thể vì vậy mà kiêu ngạo nhé, con còn nhiều chỗ phải tiến bộ nữa đấy!" Quách Kinh Lược trao cúp và giấy chứng nhận cho Lục Bảo, khen ngợi một câu, suy nghĩ một chút lại nói thêm. "Chúc mừng, chúc mừng!" "Chúc mừng Quách đại sư thu được một đồ đệ giỏi!" "Chúc mừng đồ đệ của Quách đại sư đoạt giải quán quân..." Lục Bảo bên này còn chưa có phản ứng gì, thì một đám giám khảo đã thay nhau đi lên chúc mừng rồi. Người không biết còn tưởng Quách Kinh Lược nhận được giải thưởng lớn nào đấy chứ! "Vâng ạ! Quách gia gia, con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!" Lục Bảo nhẹ gật đầu đáp lại, không hề giống như Quách Kinh Lược lo lắng, sau cuộc thi liền không để ý đến ông nữa. Với Lục Bảo mà nói, việc Quách Kinh Lược chấm mấy điểm không quan trọng nữa, dù sao cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến việc cô bé giành được quán quân cuộc thi điêu khắc lần này. "Vậy thì tốt, ta lát nữa mời mọi người đi uống một chén được không? Ha ha ha..." Nghe vậy, Quách Kinh Lược cũng yên tâm hơn, sau đó mới quay đầu mặt hướng một đám giám khảo cười lớn. Lúc này mà được khen Lục Bảo thì ông vui sướng hơn là được người ta khen mình, bao nhiêu ngày cố gắng cuối cùng cũng không uổng phí, tay nghề của ông cuối cùng cũng có người kế thừa. Đến khi Lục Bảo xuống khỏi bục trao giải thì cũng đã hơn một tiếng rưỡi sau đó. "Tiểu Nhiên! Tiểu Nhiên! Ở đây này, ở đây này!" "Oa! Cái cúp của Tiểu Nhiên đẹp quá, ta muốn sờ một chút!" "Tiểu Nhiên giỏi quá, dễ dàng giành được quán quân rồi." Ngoài sân, đám Bảo Bối đã đợi sẵn từ trước vẫy tay ra hiệu với Lục Bảo, Lâm Giai cũng ở đó. Còn Lục Bảo lúc này thì được Tô Hàng nắm tay, chậm rãi bước ra, trên mặt tràn ngập niềm vui sướng chiến thắng. "Tiểu Nhiên! Mau đến đây để mẹ ôm một cái, hôm nay con biểu hiện tốt lắm!" Đừng nói là đám Bảo Bối, ngay cả Lâm Giai lúc này cũng không nhịn được mà ôm cô bé vào lòng, tâm trạng của cô cũng theo Lục Bảo chiến thắng mà trở nên có chút kích động. "Ba ơi! Tiểu Nhiên lần này đã giành được quán quân cuộc thi điêu khắc rồi đấy, có phần thưởng gì để tỏ lòng chút đi chứ?" Đúng lúc này, Đại Bảo đột nhiên thò đầu ra hỏi một câu, người thì trốn sau lưng Lâm Giai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận