Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 301: Chỉ có ngươi có thể

Chương 301: Chỉ có ngươi có thể Thấy con trai đến giúp mình, Lâm Duyệt Thanh lén giơ ngón tay cái lên. Nàng tiếp đó nhìn sang Tô Thành bên cạnh có chút xấu hổ, nheo mắt nói: "Con trai đều nói vậy rồi, ngươi còn không mau chóng đáp ứng ta?"
"Hại... Cái tuổi này rồi."
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Tô Thành gật đầu nói: "Được rồi, bà muốn hẹn hò thế nào?"
Nghĩ nghĩ, Lâm Duyệt Thanh cười nói: "Chúng ta cũng học mấy người trẻ tuổi, ra ngoài ăn tối dưới ánh nến, rồi đi xem phim ~"
"... Đi!"
Đáp ứng, Tô Thành vui vẻ nắm chặt tay bà bạn già. Hắn tiếp đó nhìn về phía Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai ở ghế sô pha, ha ha cười nói: "Thông gia, hai người không đi hẹn hò sao?"
"Chúng ta?"
Đường Ức Mai nghe vậy ngẩn người, sau đó liếc nhìn Lâm Bằng Hoài mặt cứng ngắc, cười lắc đầu: "Thôi bọn ta bỏ qua."
Với tính tình cổ hủ của ông già nhà mình, nếu thật sự đi hẹn hò, hai người nói không chừng lại cãi nhau một trận. Dù sao bảo một ông già truyền thống như ông ta đi học mấy người trẻ tuổi hẹn hò thì khó lắm.
"Vậy cũng được."
Hiểu ý Đường Ức Mai, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh cũng không tiếp tục ép.
Một bên Tô Hàng nhìn bố mẹ, cười nói: "Bố mẹ, hai người muốn đi đâu, con đưa đi?"
"Không cần, bố con tự lái xe là được."
Lâm Duyệt Thanh cười khoát tay, sau đó thân thiết khoác lấy tay ông bạn già. "Bọn ta đi đây, trưa không ăn cơm ở nhà đâu."
"Vâng ạ."
Cười gật đầu, Tô Hàng tiễn bố mẹ ra cửa.
Trở lại phòng khách, anh nhìn bố vợ và mẹ vợ, hỏi: "Bố mẹ, buổi trưa hai người muốn ăn gì ạ?"
"Tùy tiện làm chút gì cũng được."
Đường Ức Mai cười cười, rót thêm nước nóng vào ấm trà. Lâm Bằng Hoài nhìn chằm chằm vào ấm trà trước mắt ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.
"Vậy con vẫn làm món tôm rang dầu vậy."
Nói xong, Tô Hàng cởi áo khoác chuẩn bị đi vào bếp.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Đi qua nhìn số điện thoại, Tô Hàng có chút bồn chồn bắt máy.
"Alo, Đổng lão, có chuyện gì vậy?"
"Tô Hàng à, chỗ ta có một việc rất quan trọng, cần cậu bây giờ đến trường viện y của các cậu một chuyến, cậu có rảnh không?"
"Cái này..."
Nghe giọng nói gấp gáp của Đổng Thụy Đức, Tô Hàng nhíu mày nhìn thời gian.
Thấy Tô Hàng có vẻ có việc muốn ra ngoài, Đường Ức Mai khẽ khoát tay nói: "Tiểu Hàng, có việc thì đi làm đi, Tiểu Giai và các cháu cứ để bố mẹ trông."
"Vâng."
Đáp lời mẹ vợ, Tô Hàng nói với Đổng Thụy Đức ở đầu dây bên kia: "Đổng lão, tiện cho tôi, tôi đến chỗ nào gặp ông?"
"Viện y, tôi cho Tiểu Ngô ở cổng trường chờ cậu."
"Vâng, tôi qua ngay."
Nói xong, Tô Hàng nhanh chóng cúp điện thoại, mặc lại áo khoác.
Thấy anh đi vội vàng, Đường Ức Mai vội nhắc: "Đi đường cẩn thận nhé!"
"Vâng!"
Đáp lại một tiếng, Tô Hàng nhanh chân rời đi.
...
Một đường chạy đến trường, lúc anh lái xe tới cổng viện y thì thấy Ngô Chính Cương đã đứng ở đó chờ mình.
Nhận ra xe của Tô Hàng, Ngô Chính Cương vội vàng bước tới.
Mở cửa xe, Tô Hàng gật đầu với Ngô Chính Cương, sau đó đi theo ông cùng vào bên trong viện y.
"Ngô giáo sư, có chuyện gì vậy?"
Nghe vậy, Ngô Chính Cương cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ, chỉ là Đổng lão vừa gọi video, nói là chờ cậu tới rồi sẽ nói."
"Ừm."
Gật đầu, Tô Hàng nhanh chân theo Đổng Thụy Đức vào phòng làm việc của viện trưởng.
Thấy Tô Hàng tới, viện trưởng vội vàng đứng lên.
Thái độ của ông ta đối với Tô Hàng có phần đặc biệt.
Bởi vì ông ta biết, Tô Hàng là nhân tài mà Đổng Thụy Đức tự mình để ý đến.
Người tài như thế, nếu không đối đãi cho tốt, có lẽ hiệu trưởng sẽ đích thân tới hỏi tội.
"Cậu vào trong đó ngồi đi."
Đi đến trước mặt Tô Hàng, viện trưởng nhỏ giọng nói một câu.
Biết viện trưởng đang muốn để cho mình trực tiếp nói chuyện với Đổng Thụy Đức, Tô Hàng gật đầu, cũng không từ chối.
Đợi anh ngồi xuống, viện trưởng dẫn theo Ngô Chính Cương nhỏ giọng rời khỏi phòng làm việc, đồng thời đóng chặt cửa.
Trong văn phòng lúc này, nhất thời chỉ còn lại có mình Tô Hàng.
"Đổng lão, tôi tới rồi."
Tô Hàng nhìn cửa sổ video trước mặt, lên tiếng nhắc nhở.
Trong video, Đổng Thụy Đức đang quay lưng về phía camera, ngồi trong một phòng hội nghị, cùng một đám người ngồi cùng nhau.
Nghe thấy tiếng của Tô Hàng, Đổng Thụy Đức lập tức quay đầu.
Cùng lúc đó, những người khác trong phòng họp cũng đồng loạt nhìn về phía màn hình.
Nhìn kỹ một chút, Tô Hàng mới phát hiện trong số họ, có mấy người là bác sĩ.
"Tô Hàng."
Gật đầu với Tô Hàng, Đổng Thụy Đức nói: "Thật ra lần này để cậu đến, là có một việc, hi vọng cậu có thể đồng ý giúp đỡ."
Giọng điệu của Đổng Thụy Đức có vẻ uyển chuyển.
Nghe vậy, Tô Hàng khẽ nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Là một ca phẫu thuật."
"Phẫu thuật?"
Nghe vậy, lông mày của Tô Hàng càng nhíu chặt thêm.
Anh còn tưởng Đổng Thụy Đức tìm mình là để nói về chuyện lý thuyết gì đó.
Không ngờ lại là chuyện liên quan đến phẫu thuật.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ, ca phẫu thuật này hẳn là khá phiền phức...
Có nên đồng ý không?
Nhìn chằm chằm vào màn hình, Tô Hàng trầm tư.
Thấy anh có chút do dự, Đổng Thụy Đức hơi gấp gáp nói: "Ta gửi cho cậu trước mấy tấm CT, cậu xem xong rồi quyết định cũng được."
"... Vậy được."
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu.
Một lát sau, mấy tấm CT được gửi tới máy tính của anh.
Mở từng tấm ra xem, lông mày của Tô Hàng vốn đã giãn ra, giờ lại một lần nữa nhíu chặt.
Đến tấm cuối cùng, lông mi của anh gần như đã sắp đan vào nhau.
Khó trách Đổng Thụy Đức sẽ tìm mình.
Ca phẫu thuật này, thật sự không phải bác sĩ bình thường có thể làm được.
Dù là chính mình làm ca phẫu thuật này, tỉ lệ thành công cũng không quá 50%.
Bởi vì vị trí của ba khối u thật sự quá phiền phức.
"Đổng lão, tôi cần..."
Tô Hàng định nói mình cần phải suy nghĩ kỹ lại.
Nhưng anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị Đổng Thụy Đức sốt ruột cắt ngang.
"Tô Hàng, thật không dám giấu giếm, người cần phẫu thuật này không phải người bình thường."
"Ông ấy là phụ thân của đương nhiệm phó bộ trưởng bộ dân chính Bạch Đồng Sinh, Bạch Vũ Xuyên."
"Phụ thân của phó bộ trưởng bộ dân chính?"
Nghe vậy, Tô Hàng nhíu mày.
Phó bộ trưởng bộ dân chính...
Anh ngược lại không ngờ, vị này quan hệ lại cứng rắn đến thế.
Nếu vậy thì ca phẫu thuật này lại càng phiền phức hơn.
Vậy nên tiếp hay không nên tiếp?
Nếu không tiếp, mà không tiến hành phẫu thuật, thì ông cụ Bạch Vũ Xuyên này có lẽ sống không qua ba tháng.
Còn nếu tiếp, nhỡ phẫu thuật thất bại, cũng là chuyện rắc rối.
Nhìn mấy tấm CT trên máy tính, Tô Hàng rơi vào trầm tư.
Biết anh đang lo lắng điều gì, Đổng Thụy Đức nghiêm túc nhìn anh, trầm giọng nói: "Tô Hàng, ta biết ca phẫu thuật này rất khó khăn."
"Thật không dám giấu giếm, tất cả bác sĩ ở kinh thành này, không ai dám đảm bảo ca phẫu thuật sẽ thành công."
"Mà năng lực của cậu, được tất cả chúng ta công nhận."
"Qua phán đoán của chúng ta, cậu là người thích hợp nhất để tiến hành ca phẫu thuật này."
"Nếu chẳng may, ta nói là chẳng may, phẫu thuật thất bại, Bạch phó bộ trưởng cũng sẽ không vì vậy mà làm khó cậu, bởi vì ông ấy cũng biết rủi ro của ca phẫu thuật này lớn như thế nào."
"Nếu thành công, Bạch phó bộ trưởng chắc chắn sẽ ghi nhớ ơn cứu mạng này của cậu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận