Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 115: Chúng ta không có mua xe a?

Chương 115: Chúng ta không có mua xe à? Bởi vì nhìn vẻ mặt của Tô Hàng, bọn họ liền biết, hai đứa nhỏ này là thật tâm thật lòng ở bên nhau. “Vậy là tốt rồi, ta và mẹ ngươi cũng không có gì phải lo lắng.” Tô Thành cười ấm áp. Lâm Duyệt Thanh cũng gạt đi vẻ nghiêm túc trên mặt, cười đứng dậy, đi về phía phòng ngủ chính. “Ta đi xem mấy đứa cháu nội cháu ngoại của ta.” Nói xong, nàng đi vào phòng ngủ chính, rồi lại đóng cửa lại. Ngoài cửa, Tô Hàng và cha nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ cười một tiếng. “Mẹ con vừa rồi đều cuống hết cả lên, chỉ sợ con và Tiểu Giai không hòa hợp, có mâu thuẫn.” Tô Thành nói xong lắc đầu. Tô Hàng gật đầu, cười nói: “Con biết, mẹ con tính tình nóng nảy, nói chuyện vội vàng, nhưng trong lòng cũng là vì tốt cho con thôi.” “Biết là được.” Tô Thành cười cười, lại nhìn vào trong phòng một chút, nói: “Nhắc đến thì, con còn chưa cho cha xem tay nghề điêu khắc của con đâu?” “Bây giờ không tiện lắm, nhưng vòng ngọc trên tay Giai Giai chính là do con điêu đó.” Tô Hàng nói. Nghe vậy, Tô Thành sững sờ, mắt lộ vẻ kinh ngạc. “Cũng được đấy, nhóc con.” Hắn cười khích lệ một câu, giơ ngón tay cái với Tô Hàng. Chiếc vòng ngọc trên tay Lâm Giai, hắn để ý rồi. Ngọc tuy bình thường, nhưng qua bàn tay tạo hình của người, lập tức liền trở nên không tầm thường. Kết quả không ngờ rằng, chiếc vòng ngọc này lại do chính con trai mình điêu. Một cảm xúc tự hào dâng lên trong lòng Tô Thành. Cười nhìn Tô Hàng, Tô Thành gật đầu: “Sau này có thời gian, cho cha xem tài điêu khắc của con nhé!” Hắn tiếp tục bổ sung: “Xem ra cha và mẹ con, đã không có gì phải lo nữa rồi.” “Thật sự không cần lo nữa đâu.” Tô Hàng khẽ cười. Trước kia mình không hiểu chuyện, khiến cha mẹ phải lo lắng không ít, trong lòng luôn áy náy. Bây giờ, có thể khiến cha mẹ yên tâm, nỗi áy náy này coi như đã vơi đi phần nào. Còn về cuộc sống của mình và Lâm Giai hiện tại, tuy không giàu có nhưng cũng coi là mỹ mãn. Chỉ cần mấy đứa nhỏ có thể bình an lớn lên, bọn hắn sẽ mãn nguyện. “Đầy tháng của bọn nhỏ là khi nào?” Tô Thành ngẫm nghĩ, rồi hỏi tiếp. Theo dự đoán của hắn, bọn nhỏ chắc cũng chưa đầy trăm ngày. Tính toán sơ, Tô Hàng nói: “Còn sáu ngày nữa.” “Sáu ngày à, cũng không còn lâu.” Tô Thành trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Cha và mẹ con đợi đến khi các con được đầy trăm ngày, sẽ trực tiếp lì xì cho mỗi đứa một phong bao.” “Cha, không cần đâu.” Tô Hàng nhíu mày. Cha mẹ hiện giờ không dư dả gì. Lì xì cho các con, ít nhiều cũng hơi phiền phức. Nhưng thái độ của Tô Thành lại rất nghiêm túc. Hắn lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Không được, Tiểu Giai sinh con, con đầy tháng chúng ta đều không có biểu thị gì.” “Bây giờ các con đầy trăm ngày, chúng ta biết rõ tình hình mà không có chút gì, thì không được.” “Cho thêm ít cũng không nói, phong bao lì xì này vẫn là nên có.” Tô Thành nói xong, cười ha ha. Thấy vậy, Tô Hàng không còn từ chối nữa. Hắn hiểu ý của cha mình. Đây là tấm lòng của họ dành cho các con. Nếu mình cứ cản trở, lại thành ra không phải. Cùng lắm sau này tìm dịp, mình lì xì cho cha mẹ vài cái phong bao lớn là được. Nghĩ như vậy, lòng Tô Hàng bỗng thấy thoải mái hơn rất nhiều. . . . Hai cha con nói chuyện phiếm, cửa phòng ngủ chính mở ra, Lâm Giai và Lâm Duyệt Thanh cùng nhau đi tới. “Lão Tô, Tiểu Hàng, mẹ và Tiểu Giai đi mua đồ ăn, hai người để ý các con nhé.” Lâm Duyệt Thanh vừa dặn dò hai người, vừa dẫn Lâm Giai đi ra cửa. Nhìn hai người thỉnh thoảng nói vài câu, thỉnh thoảng lại cười với nhau, Tô Hàng và Tô Thành kinh ngạc nhìn nhau. “Xem ra mẹ mình và Giai Giai ở chung không tệ.” Tô Hàng khẽ cười. Tô Thành lại nhìn Lâm Giai, cười nói: “Tính cách Tiểu Giai khá trầm tĩnh, ngược lại là hợp ở chung với mẹ con.” “Ừm… cũng đúng.” Tô Hàng nhìn bóng lưng không ngừng nói của mẹ mình, trong lòng xót xa cho Lâm Giai vài giây. Dù sao mẹ mình, nói thẳng ra, là người rất nhiều chuyện. Khụ. Lúc nào cũng phải nghe mẹ mình nhắc nhở, cũng thật vất vả cho Lâm lão sư. Nhìn hai người đi ra cửa, Tô Hàng lại không nhịn được mà cười. Nói tóm lại, Lâm Giai ở chung vui vẻ với cha mẹ, hắn có thể yên tâm. . . . Rời khỏi cửa chính, Lâm Giai và Lâm Duyệt Thanh đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người ngồi vào trong xe, Lâm Duyệt Thanh nhìn không gian bên trong xe, như có điều suy nghĩ nói: “Đến sau này, hai con còn phải mua thêm xe mới được.” “Không phải đợi khi bọn trẻ lớn, xe này sẽ không đủ chỗ.” “Ừm, cũng đúng.” Lâm Giai vừa khởi động xe vừa khẽ cười. “Cũng may nhờ chiếc xe này, mà con và Tô Hàng đi lại thuận tiện hơn nhiều.” Nói đến đây, vẻ mặt Lâm Giai hơi ngượng ngùng. “Ừm… Thật ra chiếc xe này, chủ yếu là con lái, Tô Hàng chưa từng dùng đến.” “Về chuyện này, con muốn xin lỗi dì.” “Hả? Xin lỗi?” Lâm Duyệt Thanh khó hiểu nhìn Lâm Giai, bật cười: “Sao con lại phải xin lỗi chúng ta?” Đứa nhỏ này, đột nhiên nói muốn xin lỗi, thật khó hiểu. Lâm Duyệt Thanh vừa cười vừa nhìn Lâm Giai, dở khóc dở cười. Lâm Giai xấu hổ xoa vành tai, nói: “Vì chiếc xe này, không phải là dì và chú mua cho Tô Hàng đi lại sao?” “Kết quả kết quả là, ngược lại con lái nhiều nhất, Tô Hàng cơ bản chưa hề dùng.” “Hả? ? ?” Lâm Duyệt Thanh nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ. Rồi sau đó bà nhíu mày, suy nghĩ một lát, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Giai, con vừa nói, xe này là ai mua?” Bị Lâm Duyệt Thanh hỏi như vậy, Lâm Giai cũng sững người. Cô há hốc mồm, tò mò nói: “Là dì và chú mua mà.” “Không đúng không đúng…” Lâm Duyệt Thanh đầu óc rối bời xua tay, vẻ mặt mờ mịt. “Sao xe này lại là chúng ta mua được? Một năm nay, chúng ta có mua xe cho Tiểu Hàng đâu.” “A?” Nghe vậy, Lâm Giai khẽ há miệng nhỏ, đầu óc cũng loạn cả lên. Sắp xếp lại ký ức trong đầu, cô nghi ngờ nói: “Nhưng Tô Hàng nói… Xe này là do hai bác mua mà?” “Hả? Tiểu Hàng nói?” Lâm Duyệt Thanh hơi híp mắt, lại nhíu mày: “Con chắc chắn là Tiểu Hàng nói chứ?” Ngẫm nghĩ thật kỹ, Lâm Giai gật đầu: “Con nhớ không nhầm mà, là Tô Hàng chính miệng nói với con.” “Vậy thì lạ thật đấy…” Lâm Duyệt Thanh lập tức dở khóc dở cười. “Nếu Lão Tô mua xe cho Tiểu Hàng, thì ông ấy chắc chắn sẽ nói cho ta biết.” “Còn về phần ta, thì càng không có chuyện mua xe cho Tiểu Hàng.” “Vả lại, xe này cũng phải hơn 200 nghìn, hai vợ chồng ta khi ấy còn chưa trả xong nợ, sao có tiền mà mua xe cho Tiểu Hàng chứ.” “Vậy thì…” Lâm Giai nhìn chiếc xe này, nhất thời không biết làm sao. Đôi lông mày thanh tú của cô cau lại, quay đầu nhìn Lâm Duyệt Thanh nói: “Vậy cái xe này, là như thế nào?” “Ừm… ta đoán, là do Tiểu Hàng tự mua thôi.” Lâm Duyệt Thanh nói xong, như có điều suy nghĩ mà nheo mắt: “Cũng không biết tại sao Tiểu Hàng không thừa nhận mà lại nói là do chúng ta mua.” “Chuyện này… thật sự không hiểu được.” Lâm Giai nhìn tay lái, cười khổ. Chẳng lẽ Tô Hàng sợ mình nghĩ anh tiêu tiền bừa bãi sao? Lâm Giai nghiêng đầu nghĩ ngợi, thấy có khả năng đó. Dù sao nếu là mình, trong tình huống lúc đó, so với một chiếc xe hơn 200 nghìn, chắc chắn sẽ chọn chiếc vài chục nghìn. Nhưng nếu là vì lý do đó thì… Lâm Giai mím môi, hơi bất đắc dĩ. Mình đáng sợ đến vậy sao? Cần gì mà Tô Hàng phải bịa ra một cái lý do để giấu nguồn gốc của chiếc xe chứ? Thôi vậy, dù gì mình cũng không phải người tham tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận