Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 454: Ba ba chắc chắn sẽ không gạt chúng ta!

Chương 454: Ba ba chắc chắn không lừa chúng ta!Tuổi đã lớn, dáng dấp lại giống nhau, còn mặc quần áo giống nhau. Quá rõ ràng, đây là sáu đứa trẻ sinh đôi. Tại con phố này làm việc nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp trường hợp nào có tới sáu đứa sinh đôi như vậy. Đến mức những vị khách khác trong tiệm cũng có biểu hiện tương tự. Từ khi Tô Hàng và Lâm Giai dắt theo sáu đứa nhóc con bước vào cửa tiệm, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào đám Đại Bảo. Nhưng đa phần ánh mắt chỉ là tò mò chứ không hề mang theo sự săm soi ác ý.
“Tỷ tỷ… Tỷ tỷ?” Nhìn nhân viên cửa hàng đang ngẩn người, Tam Bảo cố nhón chân, ngước mặt lên, nhỏ giọng gọi từng tiếng.
Giật mình hoàn hồn, nhân viên cửa hàng vội nở nụ cười. “Ừm? Các con muốn ăn gì nào?”
“Chúng con muốn ăn tuyết.” Đại Bảo cười ôn nhu, nói ra món đồ mà chúng mong chờ bấy lâu.
Đối diện với ánh mắt tinh anh của Đại Bảo, nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng càng thêm rạng rỡ. Nhưng từ “tuyết” mà Đại Bảo nói ra lại khiến cô có chút không hiểu. “Ở chỗ chúng ta không có tuyết.” Cô lắc đầu, cố gắng dùng giọng điệu hòa nhã để giải thích: “Vả lại tuyết không ăn được đâu, vì nó không sạch sẽ.”
Vừa dứt lời, sáu đứa trẻ đồng thời nhíu mày. Ngũ Bảo nghiêm túc nhìn nhân viên cửa hàng, nói: “Ba ba dẫn bọn con đến đây để ăn tuyết.” “Ba ba không lừa chúng con đâu, chắc chắn ở đây có tuyết ăn được.”
“A? Cái này…” Đối diện với giọng nói có chút buồn bã của Ngũ Bảo, nhân viên cửa hàng bối rối.
Đúng lúc này, Tô Hàng kịp thời tiến lên một bước, ghé tai nói nhỏ với nhân viên cửa hàng mấy câu. Trong vài giây, biểu cảm trên mặt nhân viên cửa hàng liên tục biến đổi. Cuối cùng cô gật đầu với Tô Hàng, sau đó cười nhìn mấy đứa trẻ. “Đúng vậy, ở chỗ chúng ta có tuyết ăn được, để cô đi làm cho các con.” Nói rồi nữ nhân viên đi vào gian phòng bên trong. Mấy đứa nhỏ được nữ nhân viên xác nhận thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ Bảo thành thật tự nhủ: “Ba ba chắc chắn sẽ không lừa chúng con.”
“Đương nhiên rồi, ba ba sao có thể lừa các con được chứ?” Vừa cười xoa đầu cô bé, Tô Hàng vừa dẫn các con vào trong tiệm ngồi vào một góc.
Sáu đứa nhóc con ngồi kín một bàn dài. Nhìn mấy đứa bé con vui vẻ, mặt mày rạng rỡ nụ cười, những vị khách xung quanh cũng không nhịn được mà bật cười.
“Chào ngài, xin hỏi có thể chụp chung một tấm ảnh được không?” Khi sáu đứa nhóc đang phấn khởi vung vẩy chân chờ “tuyết” thì hai cô gái trẻ người Nga tiến đến gần, vừa nói tiếng Trung không sõi, vừa giơ điện thoại trên tay.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai đồng thời nhíu mày. Vừa lo lắng, hai người lại cùng nhau lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, không được.”
“Vậy à…” Một cô gái gãi gãi đầu có chút ngại ngùng, sau đó nói tiếp: “Vậy có thể nắm tay một lần không?” Tựa hồ sợ Tô Hàng và Lâm Giai hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Chúng tôi thấy các cháu đáng yêu quá.” “Chỉ nắm tay thôi, chắc chắn không chụp ảnh.” Nói rồi, cô gái kia cất ngay điện thoại vào, ánh mắt mong chờ nhìn Tô Hàng và Lâm Giai.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Hàng hờ hững gật đầu nói: “Nếu các con tôi không ngại, thì tôi cũng không để ý.”
“Cảm ơn!” Nhận được sự đồng ý của Tô Hàng, hai cô gái người Nga vội nói lời cảm tạ.
Một giây sau, hai người đã nhìn về phía sáu đứa bé đang ngơ ngác nhìn họ. “Các cháu khỏe không?” “Có thể nắm tay với các cháu được không?” Một cô gái vừa nói vừa nở một nụ cười tươi rói. Đối diện với hai cô gái có tướng mạo khác lạ mà lại nhiệt tình, sáu đứa nhỏ cùng sững người. Mãi một lát sau, Đại Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo mới chậm rãi đưa tay ra nắm với hai người một lần. Đến mức mấy đứa trẻ khác thì hoàn toàn không có ý muốn nắm tay. Vì lần đầu tiên gặp người ngoại quốc, các bé đã hoàn toàn bối rối. Với điều này, hai cô gái Nga cũng không thất vọng mấy.
“Cảm ơn các cháu!” “Các cháu rất đáng yêu!” Vừa vẫy tay với sáu đứa bé vừa tạm biệt Tô Hàng và Lâm Giai, hai người lúc này mới cười nói rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hai người họ, cơ thể sáu đứa trẻ rõ ràng thả lỏng. Lục Bảo nãy giờ luôn nép sát bên cạnh ba ba, hận không thể vùi mình đi thì lúc này cũng đã thò đầu ra. Gan cô bé lúc này lại trỗi dậy, không ngừng tò mò nhìn chằm chằm bóng dáng hai cô gái Nga kia. Vừa nhìn vừa thấp thỏm hỏi: “Ba ba, sao họ lại như vậy ạ?”
“Vì họ không phải là người cùng chỗ với chúng ta.” Tô Hàng nói rồi chỉ về phương Bắc: “Họ sống ở hướng đó.”
“Họ vẫn luôn to lớn như vậy sao ạ?” Nhị Bảo chớp chớp mắt, tò mò không kém. Nhìn thấy người nước ngoài theo cách này, đối với bọn bé cũng có thể xem là một bất ngờ. Bởi vì từ trước đến nay chúng chưa từng thấy người nước ngoài bao giờ. Lúc này đột nhiên trông thấy người sống sờ sờ, khó tránh khỏi cảm thấy vừa tò mò vừa sợ. Với điều này, Tô Hàng cũng rất thành thật giải thích. Có thể có những bậc cha mẹ sẽ nói “Đợi các con lớn lên, đến trường cô giáo sẽ dạy cho các con” Nhưng theo hắn thấy, việc giải đáp những thắc mắc này cho con trẻ, cũng là một cách giao lưu tình cảm quan trọng giữa phụ mẫu và con cái. Trẻ con vốn không ngốc, mà tâm tư của chúng còn rất nhạy cảm nữa. Phụ mẫu qua loa sẽ ngay lập tức bị phát hiện ra. Ít nhất đối với Tô Hàng, hắn không muốn mình trong mắt mấy đứa nhỏ lại biến thành một ông bố qua loa.
“Ừm, họ vẫn luôn to lớn như vậy, cũng như chúng ta trông như thế này.” “Hai cô tỷ tỷ vừa rồi, đến từ một nước khác.” “Lời họ nói, cũng không giống lời chúng ta nói.” “Nhưng mà chúng ta có thể hiểu được lời họ nói mà.” Tứ Bảo bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì.
Nghe vậy, Lâm Giai liền nói: “Đó là vì họ đã học cách nói chuyện của chúng ta.” “Nếu họ nói tiếng của nước họ thì các con chắc chắn sẽ không hiểu.” “Thật vậy sao ạ?” Nghe mẹ nói khoa trương như vậy, mấy đứa trẻ có chút khó tin, trừng mắt lớn.
Gật đầu, Tô Hàng nói tiếp: “Sau này ba ba sẽ đưa các con đến chỗ họ chơi, các con sẽ hiểu rõ thôi.”
“Có thể hả?!” Vừa nghe thấy chữ “chơi”, sáu đứa trẻ đồng loạt phấn khích.
Hơi nhíu mày, Tô Hàng khẽ cười: “Đương nhiên có thể, nhưng không phải bây giờ, vì bây giờ lạnh quá.”
“Tiểu Trác không sợ lạnh!” Vừa đấm mạnh vào ngực vừa kiêu ngạo ngẩng mặt lên, Tứ Bảo cười nói: “Mùa đông ăn tuyết, không sợ lạnh ~” “Đó là vì trong phòng ấm áp.” Vừa chỉ nhẹ vào mũi cô bé, Tô Hàng dở khóc dở cười. Đúng lúc Tứ Bảo không đồng tình, phồng má muốn phản bác thì hai nữ nhân viên đồng loạt bưng khay, hướng chỗ này đi tới.
“Là tuyết!” Vừa nhìn thấy đồ vật trên tay nhân viên cửa hàng, Lục Bảo liền chu cái miệng nhỏ, đôi mắt hạnh nháy mắt mở lớn. Theo hướng tay bé chỉ, mấy đứa nhỏ còn lại càng kích động đến mức đứng cả dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận