Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 997: Nguyên lai như vậy (length: 8269)

"Công ty của ta đã đang gấp rút xử lý, không cần Viễn Huy đứng tên, để Viễn Huy hiện tại tạm thời chuyên chú vào việc trang hoàng chuyên nghiệp, nghiệp vụ không thích hợp quá hỗn độn."
Hạ Hiểu Lan nói lời chắc như đinh đóng cột, trời biết hiện tại nàng còn đang nợ ngân hàng một khoản, tư cách công ty còn chưa thu phục, đừng nói đến 100 vạn tiền đăng ký, ngay cả 10 vạn đồng Hạ Hiểu Lan cũng không móc ra được... 1 vạn thì không thành vấn đề, vì có thu nhập từ cửa hàng quần áo, tiểu ngạch tiền mặt lưu Hạ Hiểu Lan không thiếu.
Tình thế tương đối gay gắt, nhưng nàng không thể tỏ ra rụt rè trước mặt bí thư Bành.
Nói là thân cận với bí thư Bành, nhưng trong lòng Hạ Hiểu Lan hiểu rõ, quan hệ của mình với bí thư Bành không bằng với Thang Hoành Ân.
Nàng đoán được bí thư Bành muốn rời Thang Hoành Ân để đến nơi khác nhậm chức nên mới thay đổi thái độ với mình, lúc này nàng cần thể hiện năng lực mạnh mẽ, để bí thư Bành tin tưởng.
Bí thư Bành quả nhiên không hỏi nhiều, chỉ khoát tay ra vẻ không kiên nhẫn.
Hạ Hiểu Lan cười hì hì: "Việc này làm ngài phải phí tâm rồi."
Yêu cầu của nàng cũng không quá đáng, không nhắm đến nơi khác mà lại là một vũng ao tù. Khu du lịch Hồ Mật Hương còn có thể náo nhiệt vài năm nữa, sân gôn Harold cũng là hạng mục cao cấp, sao có thể để một vũng ao tù ở giữa như vậy được?
Bí thư Bành nói Hạ Hiểu Lan là quỷ tinh ranh, hắn cũng thừa nhận điều đó, Hạ Hiểu Lan dù có yêu cầu, trước giờ cũng không đưa ra yêu cầu quá phận làm khó Thang thị trưởng.
Rất nhiều khi Thang thị trưởng cho rằng có thể giúp được, và sẵn lòng hỗ trợ, mới tiện tay giúp Hạ Hiểu Lan một chút.
Một lần ở nhà khách chính phủ, một lần ở khách sạn Nam Hải, chỉ hai cơ hội đó, Hạ Hiểu Lan đều nắm chắc, từ bây giờ nhìn lại biểu hiện không tệ, không làm Thang thị trưởng mất mặt.
Không làm người khác khó xử ngược lại là tranh thủ mặt mũi, với một Hạ Hiểu Lan như vậy, bí thư Bành không có lý do gì để từ chối.
Chờ đến khi ông ta xuống địa phương khác nhậm chức, vẫn phải giữ mối quan hệ thân thiết với Hạ Hiểu Lan, ít nhất không thể đắc tội với nàng.
Nghĩ đến đây, biểu tình của bí thư Bành chậm lại:
"Được rồi, chuyện này ta sẽ để trong lòng, chỉ cần phù hợp chính sách pháp quy, cô lấy sẽ không có vấn đề gì. Ta sẽ cho người tìm hiểu mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu của ai, giá cả như thế nào thì một mình ta không quyết định được, phải xem ý kiến của chính phủ, nhưng sẽ không quá đắt."
Bằng Thành cố ý thực hiện cải cách nhà ở, Hạ Hiểu Lan nếu dựa theo chính sách, lấy đúng quy chuẩn thì việc này không tính là đi cửa sau. Nhìn ý lãnh đạo, có thể cho Hạ Hiểu Lan làm người khai hỏa phát súng đầu tiên của cải cách nhà ở, còn đáng tin hơn giao đất cho công ty khác.
Ít nhất cho đến bây giờ, Hạ Hiểu Lan không hề có vết nhơ.
Hạ Hiểu Lan nghe giá sẽ không quá đắt thì rất vui mừng.
Nàng đã trăm phương ngàn kế tìm một nơi như vậy, chẳng phải là để lấy chỗ tốt sao?
Hạ Hiểu Lan mang theo Cát Kiếm vô cùng cao hứng trở về.
Về đến nhà khách, Mao Khang Sơn lại không có ở đó.
Tống Đại Nương thấy nàng chạy đến mồ hôi đầy đầu: "Tiểu Hạ, cô nương như cháu, sao lại liều mình thế hả!"
Hạ Hiểu Lan tu ừng ực hết một cốc nước, "Sư nương, tranh thủ khi còn trẻ cố gắng phấn đấu, sau này mới có thể hưởng phúc được chứ, hơn nữa cháu cũng không thấy phiền hà, tài giỏi làm việc mình thích, cháu thấy hứng thú ở trong đó."
Mỗi một ngày mở mắt ra đều có những vấn đề mới cần phải giải quyết.
Cũng như chơi game vượt ải vậy, giải quyết được một loạt vấn đề mang lại cảm giác thành tựu khó tả.
Hạ Hiểu Lan không hề nói dối, nàng không cảm thấy khó chịu, mà thực sự tràn đầy nhiệt huyết.
Nàng thích có được sự nghiệp của chính mình, tự thân gây dựng sự nghiệp, kiếm tiền, những ngày như vậy thật ý nghĩa.
Người ta nhàn rỗi mới hay suy nghĩ lung tung, vì sao nói phụ nữ lắm chuyện, cũng chính bởi vì phần lớn phụ nữ đặt mình vào tình cảnh quá thảnh thơi, đàn ông chuyên chú phấn đấu cho sự nghiệp, còn phụ nữ lại lãng phí thời gian vào chuyện bà chủ nhà ai, chuyện dưa lê dưa chuột bát quái, xuất phát điểm như nhau, sau 5 năm, 10 năm sự nghiệp của nữ giới so với nam giới có khoảng cách — quay đầu lại bị đàn ông ghét bỏ là vô dụng, ít nhiều cũng do vấn đề từ bản thân nữ giới.
Hạ Hiểu Lan không cảm thấy mình kém so với đàn ông.
Làm kinh doanh dựa vào đầu óc chứ không phải thể lực, nàng đâu phải khuân vác, dựa vào cái gì mà không thể thừa thắng xông lên!
Tống Đại Nương nhìn nàng tinh thần phấn chấn, sự khó hiểu cũng bị lây lan.
Tiểu Hạ khác với Quốc Thắng, Tiểu Hạ nhìn có sức sống hơn, làm việc gì cũng đều rất nhập tâm.
Quốc Thắng thì không được, đến Bằng Thành mấy ngày rồi, chỉ biết đoán mò.
Suốt ngày cứ suy nghĩ xem Tiểu Hạ có phải kẻ lừa đảo không, Tiểu Hạ mở công ty là thật hay giả, Tiểu Hạ lấy đâu ra 100 vạn... Nghĩ mấy cái đó có ích gì chứ? Rõ ràng những chuyện Tiểu Hạ cần làm đều đã bày ra, thế mà lại không chịu chấp nhận, cứ tự mình bảo thủ, lo trước lo sau không dám hành động, đứng nguyên một chỗ mơ mộng hảo huyền là có thể thay đổi tình hình không như ý hiện tại sao!
Đứa con trai này của mình làm Tống Đại Nương phiền lòng.
Nhưng nàng không muốn dồn hết những rắc rối trong nhà cho Hạ Hiểu Lan giải quyết, nàng hạ giọng nói với Hạ Hiểu Lan:
"Ta nghe sư phụ cháu đang ở trong phòng gọi điện thoại, chuyện công ty của cháu nhất định có thể giải quyết, ông ấy không ở trong nhà khách, đã ra ngoài rồi!"
Hạ Hiểu Lan còn tưởng Mao Khang Sơn lại chạy đến công trường khách sạn Nam Hải rồi chứ.
Nghe ý của Tống Đại Nương thì không phải?
Hơn nữa còn không nhìn thấy Mao Quốc Thắng.
Hai cha con cùng nhau đi ra ngoài, ngược lại cũng hiếm có.
Nàng tính đến trước ngày quốc khánh, Mao lão sư rõ ràng rất để tâm chuyện công ty, xem ra rất nhanh là có thể giải quyết tốt thôi.
Cũng vừa hay Hạ Hiểu Lan sớm tìm được vị trí thích hợp thì cũng nên tranh thủ hoàn thành việc đăng ký công ty sớm một chút.
Chỉ là đăng ký tài chính 100 vạn, mình nên làm thế nào đây?
Cũng không biết cậu mình bên kia có thể rút ra chút tiền trước được không.
Lần này nàng không nói đùa, số tiền cần dùng thực sự phải lên tới mấy trăm vạn. Hạ Hiểu Lan không thể kiếm đâu ra mấy trăm vạn mà nàng có thể tính đến, vẫn là phần vốn kiểm soát của Đông Phong muốn đưa cho Viễn Huy khoản tiền công trình.
Cửa hàng vật liệu xây dựng của nhà có thể ép một chút tiền hàng, chỉ cần có hai tháng chậm trễ, chờ nàng nắm được đất rồi thì có thể lật tay đem đất cầm cố cho ngân hàng, rồi vay tiền từ ngân hàng để trả lại tiền công trình.
Tiền xây nhà cũng không phải lo, khu nhà ở của nàng, xét cho cùng cũng là dạng nhà bán trước.
Người Hương Cảng mua nhà đã quen với việc mua "nhà hoa" chính là chưa được thấy nhà mà trước tiên đã phải trả tiền mua nhà. Nhà bán trước của đời sau cũng gần như vậy, vừa mới cắm móng cũng đã dám bán nhà, đều là học từ Hồng Kông mà ra.
Để làm được dự án bất động sản trị giá 1000 vạn, không nhất thiết nhà đầu tư phải có 1000 vạn tiền mặt.
Nhà đầu tư chỉ cần có dự án để bán ra, từ đầu tới cuối, đều là dùng tiền của ngân hàng, dùng tiền của người mua nhà để kiếm lời đấy thôi!
Đây cũng là lý do vì sao sau này các doanh nghiệp bất động sản lại có tỷ lệ nợ cao ngất, dùng tiền của người khác để sinh lời như vậy, quả thật là sung sướng đến mức dễ dàng đánh mất lý trí.
Nếu chỉ cần một thẻ ngân hàng ngừng cho vay, tài chính bị đứt gãy, doanh nghiệp bất động sản cũng sẽ muốn nhảy lầu tự vẫn.
"100 vạn tiền đăng ký, được, chỉ cần em muốn, anh có thể xoay được cho em!"
Đối với yêu cầu của Hạ Hiểu Lan, Lưu Dũng luôn cố gắng đáp ứng.
Hạ Hiểu Lan trong lòng hơi nhẹ nhõm, đến tối nàng liền gặp tài xế Tiểu Vương. Tiểu Vương đến đưa tài liệu cho nàng, mảnh đất mà Hạ Hiểu Lan đã để mắt, đã tra được chủ sở hữu.
"Nhà họ La ở thôn Cam Tuyền?"
Tiểu Vương gật đầu: "Hai đời nhà họ La đều là thôn trưởng của Cam Tuyền, họ có khả năng ém mảnh đất này xuống, cũng không biết tại sao họ lại làm vậy."
Được tiền bồi thường lại còn không nhận, có phải điên rồi không?
Mảnh đất kia cũng có hơn 20 mẫu chứ ít gì.
Hạ Hiểu Lan bừng tỉnh đại ngộ, "Thôn trưởng tên La Đức Quý, ông ta có một người con trai tên là La Diệu Tông."
Thì ra là vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận