Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 993: Yếu đuối lỡ hẹn (thêm 48) (length: 7919)

Sáng sớm hôm sau, Hạ Hiểu Lan lại đến hồ Mật Hương.
Tối qua trở về nghĩ đi nghĩ lại xem qua mấy chỗ, thật sự chỉ có chỗ đất ao nước bẩn kia là ưng ý nhất.
Tuy rằng địa hình không được thẳng thắn, nhưng vốn xây nhà để ở cũng không nhất định phải là khối vuông vắn, chỉ cần các phòng ốc vuông vức là được.
Những chỗ không hợp quy tắc, có thể làm khu vực trồng cây xanh, có thể làm chỗ đỗ xe.
Suy nghĩ cả đêm, Hạ Hiểu Lan càng nghĩ càng thấy hợp ý.
Đến nơi vừa nhìn, đã đến giờ hẹn, nhưng không thấy thôn trưởng yếu đuối La Diệu Tông.
"Cô Hạ, có cần tôi đi tìm không?"
Cát Kiếm đi quanh trong thôn ngó nghiêng.
Hạ Hiểu Lan lắc đầu.
Theo con đường rừng trúc này đi vào trong, là thôn nơi La Diệu Tông ở.
Bất quá mấy ngày nay các thôn dân đều canh giữ trong thôn, chờ cán bộ văn phòng đến từng nhà bàn về tiền bồi thường, trừ La Diệu Tông là tên du thủ du thực không quan tâm chuyện chính sự ra, không có ai rảnh rỗi đi ra ngoài đi dạo.
La Diệu Tông ngày hôm qua đã bị dọa đến phát sợ, hôm nay không dám đến?
"Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, mảnh đất này có điều kỳ quái, sự kỳ quái này thậm chí khiến La Diệu Tông áp chế được nỗi sợ đối với ta."
Hạ Hiểu Lan suy tư.
Cát Kiếm rất tin tưởng phán đoán của Hạ Hiểu Lan: "Vậy chúng ta bây giờ không đi quản La Diệu Tông nữa sao?"
Hạ Hiểu Lan khẽ cười: "Cát Kiếm, ngươi có biết ta thích nhất điều gì ở Bằng Thành năm 85 không?"
Cát Kiếm lắc đầu.
Hạ Hiểu Lan đi vòng quanh cái ao nước bẩn một vòng, giống như không hề ghét bỏ mùi khó ngửi. Bất quá chỉ là chút rác thải sinh hoạt, có gì đáng ghét đâu, Hạ Hiểu Lan hoàn toàn có thể coi chúng là mùi vị của tiền!
"Ta thích Bằng Thành năm 85, không có hộ dân cố thủ, thích Bằng Thành năm 85, tất cả đều nhường nhịn cho công cuộc cải cách mở cửa!"
Chế độ đất đai quốc hữu là quốc sách cơ bản của Hoa Quốc.
Điểm này từ lúc lập quốc đến năm 2017 cũng sẽ không thay đổi.
Tư nhân không thể mua đất, tư nhân chỉ có thể "Thuê".
Tư nhân cũng không thể sở hữu, cho dù là nông dân, được chia ruộng đất đến hộ, cũng chỉ là nhà nước giao đất cho nông dân canh tác.
Vì sự phát triển lớn, đất này có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào.
Harold cùng hồ Mật Hương mỗi người chiếm đất, chẳng lẽ tất cả đều là đất quốc hữu của thị trấn sao?
Trước khi đặc khu được thành lập, toàn bộ Bằng Thành chẳng phải đều là ở nông thôn sao!
Harold và hồ Mật Hương có thể chiếm được thì không có lý do gì Hạ Hiểu Lan không lấy được. Có La Diệu Tông hỏi han chi tiết thì dễ dàng hơn, không có La Diệu Tông, Hạ Hiểu Lan có thể đi theo đường chính thức.
Hừ, tên yếu đuối đó, trốn được chùa chứ không trốn được miếu.
Hạ Hiểu Lan chuẩn bị trước điều tra quyền sở hữu mảnh đất này, căn bản không cần làm kinh động Thang Hoành Ân, chỉ cần bí thư Bành chịu nói một tiếng, cán bộ tổ dân phố Phúc Điền không có khả năng không phối hợp.
Tối qua trở về, Hạ Hiểu Lan đã tìm hiểu trước.
Tháng 3 năm nay, văn phòng cấp trên đã đổi thành khu Thượng Bộ, hiện tại Thượng Bộ quản hạt các tổ dân phố Phúc Điền, Nam Viên, Cát Đầu, Viên Lĩnh, Mai Lâm, bao gồm 25 tổ dân phố, 14 ủy ban thôn, 45 thôn.
Thôn Cam Tuyền nơi La Diệu Tông ở, chính là do tổ dân phố Phúc Điền quản lý.
Thôn Cam Tuyền trốn đằng trời, chẳng lẽ lại dám không nghe lãnh đạo của tổ dân phố Phúc Điền sao!
La Diệu Tông tên yếu đuối đó, lại còn có ý đồ riêng.
Hạ Hiểu Lan không ở ao nước bẩn ngốc chờ nữa, mang theo Cát Kiếm quay người rời đi. Cách đó hơn trăm mét, La Diệu Tông lén lút lợi dụng địa hình quen thuộc, trốn sau một bức tường đổ để rình xem.
Hắn cũng có chút sợ hãi nữ sát tinh sẽ không quản không để ý mà xông vào thôn bắt hắn.
Thấy Hạ Hiểu Lan vẫn chỉ dẫn theo một người, La Diệu Tông thở phào nhẹ nhõm.
"Hừ, tiểu gia chẳng lẽ lại sợ ngươi!"
Cái ao trúc thối kia đáng giá hơn 20 vạn, số tiền này đều là do nữ sát tinh hỏi thăm về ao trúc thối, nhất định là không có ý tốt.
La Diệu Tông bám vào tường xem, hắn nhất định phải khuyên ông mình bán ao trúc thối đi, không biết người nước ngoài có chịu mua không?
Ba hắn hung dữ với hắn, nhưng lại hiếu thuận với ông.
La Diệu Tông tặc lưỡi, trách ba mình lắm chuyện, không làm gì lại đi hợp cùng những thôn dân khác, qua một thời gian nữa 20 vạn tiền bồi thường cũng sẽ tới tay.
Chờ hắn có 20 vạn, muốn tìm kiểu phụ nữ xinh đẹp nào mà chẳng được, so với nữ sát tinh còn xinh đẹp hơn... Nghĩ đến khuôn mặt diễm lệ như hoa đào của nữ sát tinh, La Diệu Tông lại sợ run rẩy.
Tại sao lại có người con gái nào hung dữ như vậy chứ.
Mấy cô em gái nhà hắn ai cũng đều ngoan ngoãn, từ nhỏ có chuyện gì đều do hắn quyết định.
Đừng nói đánh hắn đau một tháng, mấy em gái hắn ngay cả một váng dầu cũng không để hắn đập trúng.
La Diệu Tông không nhịn được lại oán hận trừng bóng lưng của nữ sát tinh và tên thuộc hạ một cái, lại thấy hai người đi ra khỏi khu ao trúc thối, dừng lại bên đường. La Diệu Tông lập tức sợ hết hồn, cho rằng bọn họ muốn quay lại nên vội trốn sau tường đổ không dám thở mạnh.
… Hạ Hiểu Lan cũng không phải là phát hiện La Diệu Tông.
Nàng nhìn thấy đoàn xe bên đường!
Vừa ra khỏi rừng trúc, liền thấy mấy chiếc xe đậu ở ven đường, cửa một chiếc xe vừa vặn mở ra, từ trong xe bước xuống, rõ ràng là tỉ phú người Mỹ Harold Wilson.
Harold nghiêng đầu nói gì đó với trợ lý bên cạnh, vừa quay đầu, đã nhìn thấy Hạ Hiểu Lan.
"Cô Hạ?"
Hạ Hiểu Lan thở dài, đúng là người xui xẻo uống nước lạnh cũng nghẹn răng, trước thì bị tên yếu đuối cho leo cây, lại gặp người mà cô không muốn gặp nhất trước mắt.
Đối phương đầu tư gần 100 triệu đô la, Hạ Hiểu Lan muốn chiếm hạng mục sân golf của người ta, đương nhiên sẽ cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy Harold. Dù sao Harold vung tay một cái, bỗng nhiên phát hiện còn có một khu đất nhỏ bị bỏ sót đem mảnh đất ao nước bẩn kia mua luôn thì coi như không có chuyện của Hạ Hiểu Lan.
So về tài lực?
Không so được.
Hạ Hiểu Lan sở dĩ có ý định với mảnh đất đó chỉ vì nó là ao nước bẩn, chứ không phải đất tốt, mới tự tin tìm cách.
Không thể để Harold phát hiện!
Trong tích tắc, Hạ Hiểu Lan đã quyết định:
"Ngài Wilson, không ngờ lại gặp ngài ở đây. Không, ý của tôi là, biết ngài mua khu đất lớn này, không ngờ ngài sẽ đi thị sát cả những chỗ đất chưa hợp quy hoạch vào buổi sáng."
Đại gia ơi, ông đã có nhiều tiền như vậy rồi mà còn phải tự thân tự lực như thế, sợ bị cấp dưới lừa gạt sao?
Những người ngậm thìa vàng từ bé còn nỗ lực như vậy, khiến những người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng như dân hai lúa áp lực lớn quá!
Harold đi tới, "Cần cù luôn mang lại niềm vui bất ngờ cho cuộc đời, có thể tình cờ gặp được cô Hạ ở nhà hàng, rồi lại gặp lại cô ở nơi hoang dã này, trợ lý của tôi nói ngày hôm qua gặp cô, chẳng lẽ cô Hạ đặc biệt thích chỗ đất tôi mua sao? Nếu cô Hạ thích như vậy, tôi rất vui lòng mời cô Hạ đi dạo ở nơi này, xin cho tôi vinh dự này."
Harold nghĩ, Hạ Hiểu Lan lại đến nữa, quả nhiên là có mục đích.
Hạ Hiểu Lan lại nghĩ, chết tiệt bị bắt quả tang rồi, không thể để Harold nghi ngờ.
Đi dạo chỗ đất Harold đã mua sao?
Đây là kiểu khoe khoang lãnh thổ ư?
Hạ Hiểu Lan không dám chắc.
Cô không dám coi thường người như Harold, một người đàn ông thể hiện hứng thú như vậy, chưa chắc đã là thật. Cho dù thật có tình cảm với cô, thì chút cảm tình mỏng manh đó có thể so sánh với gần 100 triệu đô la đầu tư sao?
Như thế là điên rồi!
Đổi lại Hạ Hiểu Lan, thấy được người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, cũng không thể nào si mê đến mức coi đối phương có giá trị bằng gần 100 triệu đô la được... À không, người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, chính là Chu Thành nhà cô.
Đáng tiếc là cô vẫn chưa kiếm được trăm triệu đô la, không thể để cho Chu Thành nhà cô tha hồ mua mua mua, tiêu tiêu tiêu!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận