Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1036: Bảo an có làm hay không? (length: 8443)

"Trộm?"
Hạ Hiểu Lan bật cười:
"Cụ ông, Khải Hàng chúng tôi là công ty bất động sản chính quy, mỗi một thủ tục và trình tự đều đúng quy định. Chúng tôi đang trong quá trình chờ duyệt giấy phép đất, ông nói đất là của nhà họ La, tôi lại nói đất là của quốc gia."
Cây gậy trúc thối đến tay nàng, mới biến phế thành bảo, thay đổi nhanh chóng, trở thành "Kim Sa Trì" giá tăng vọt.
Mảnh đất này nếu còn trong tay nhà họ La, thì chỉ là cây gậy trúc thối không đáng một xu.
La lão nhân nói, địa mạch phun vàng Kim Sa vốn dĩ là giả, vàng hiện tại đào lên từ trong bồn là do Hạ Hiểu Lan tự bỏ tiền mua.
Hạ Hiểu Lan còn rõ nội tình hơn ai hết, thấy La lão nhân cố tình gây sự như vậy, trong lòng vô cùng chán ghét.
La lão nhân nghẹn lời, đất đai đương nhiên là của quốc gia, khi nước Hoa thành lập, tất cả địa chủ đều bị đánh đổ.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhà họ La không thể làm ầm ĩ ra trò, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn bất lương này để gây khó dễ cho Hạ Hiểu Lan. Chia ruộng đến từng hộ, là chia đất cho nông dân canh tác, chứ không phải giao hết quyền sở hữu đất cho nông dân.
Nhà họ La dựa vào cái gì để làm ầm ĩ?
Hạ Hiểu Lan nếu mà độc ác một chút, nhà họ La cứ đến làm ầm ĩ, nàng sẽ cho công an đến bắt một lần.
Người nhà họ La dù không cam tâm, nàng vẫn có cách đối phó.
Hiện tại nàng đã muốn đàm phán với nhà họ La, La lão nhân nên nắm bắt cơ hội, đưa ra yêu cầu thực sự của mình, Hạ Hiểu Lan nếu có thể chấp nhận, cũng không muốn đẩy mọi chuyện đến đường cùng.
Làm ăn buôn bán phải dĩ hòa vi quý, Hạ Hiểu Lan không muốn bị người khác nhớ tới mà gây chuyện.
"Ngươi phải bồi thường cho nhà họ La chúng ta!"
La lão nhân người nằm, nhưng giọng nói lại mạnh mẽ, tuyệt nhiên không giống người bệnh.
La Diệu Tông tim đập thình thịch, sợ gia gia hắn tiếp đó sẽ đòi bồi thường nhà họ La, bằng cách gả con ác ma kia cho hắn... Nếu gia gia hắn mà mở miệng nói lời này, La Diệu Tông sợ ông cháu hai người sẽ không ra khỏi được mảnh đất này.
Lời nói của La lão nhân khiến Hạ Hiểu Lan bật cười:
"Lão nhân gia, ta đang giảng đạo lý với ông, ông đừng cố tình gây sự, chờ đến khi ta không nói đạo lý nữa thì có thể ông sẽ hối hận đó, có chuyện gì thì nói cho tử tế, ta cũng chẳng nợ nần gì nhà họ La, còn nói gì đến bồi thường? Ông có biết tại sao ta lại chịu nói chuyện với ông không, là bởi vì ta muốn xây nhà ở Kim Sa Trì, còn ông thì cứ mang dân làng đến gây rối ở cửa, có phải cho rằng làm thế thì ta sẽ thỏa hiệp không? Ông nghĩ xem, một nữ đồng chí như ta mà có thể lấy được mảnh đất này, giờ giá đất tăng vọt vẫn có thể giữ được mảnh đất này, thì ta có thể dễ bị uy hiếp sao! Ta bằng lòng nói lý với ông, chỉ là muốn làm quen với những dân bản địa như nhà họ La thôi."
Hạ Hiểu Lan cơ bản đã nói thẳng là nàng căn bản không sợ những hành động nhỏ này của nhà họ La.
Nàng có sự ủng hộ của chính quyền, lại nằm giữa sân golf và dự án hồ Hương Mật lớn, dù không có quan hệ của Thang Hoành Ân, tổ dân phố Phúc Điền và khu Thượng Bộ cũng sẽ không dung túng cho hành vi gây rối của dân làng, hành vi đó phá hoại môi trường đầu tư chung, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào?
Có thể bị uy hiếp là khi đối phương nắm được điểm yếu của Hạ Hiểu Lan, nhà họ La thì chẳng nắm được cái gì, nàng cũng có cách làm tan rã bọn ô hợp này, hôm nay chịu lãng phí nước bọt để nói chuyện với La lão nhân, thực sự là như Hạ Hiểu Lan đã nói, chỉ là muốn làm quen với dân bản địa thôi!
Hạ Hiểu Lan đã tỏ rõ thái độ, nguyện ý quan hệ tốt với dân bản địa, đồng ý một số yêu cầu không đáng kể của nhà họ La có thể thể hiện thành ý của nàng.
Nhưng nếu La lão nhân không biết điều, Hạ Hiểu Lan sẽ không muốn trả giá bằng chút thành ý đó.
Không muốn làm bạn?
Được, vậy cản trở lợi ích của nàng thì là kẻ thù, nàng sẽ cho La lão nhân xem, làm kẻ thù của nàng là một sự lựa chọn không sáng suốt.
Hạ Hiểu Lan nói xong một tràng, sắc mặt của La lão nhân trông rất đặc sắc.
Hạ Hiểu Lan đang uy hiếp hắn?
La lão nhân mở to đôi mắt già đục ngầu, cái cô gái trẻ tuổi này, từ nơi khác đến Bằng Thành làm ăn mà dám uy hiếp hắn!
La lão nhân cẩn thận suy nghĩ lại ý tứ trong lời nói của Hạ Hiểu Lan, không khỏi giật mình kinh hãi.
Nhà họ La có uy tín ở thôn Cam Tuyền, là vì hai đời nhà họ La đều làm trưởng thôn, đối với dân làng mà nói, trưởng thôn là người quản lý họ, nên họ đã quen phải nghe theo.
Nhưng ra khỏi thôn Cam Tuyền, trưởng thôn thì tính là gì?
Nếu tổ dân phố Phúc Điền không cao hứng, hoàn toàn có thể thay một trưởng thôn khác cho thôn Cam Tuyền!
Hạ Hiểu Lan đang uy hiếp hắn, người có thể thông qua phê duyệt đất đai của chính phủ, thì ở Bằng Thành đâu phải là không có chỗ dựa.
Một mảnh đất có giá trị tăng vọt, một cô gái trẻ tuổi mà có thể nắm chắc đất trong tay, lại không bị thế lực khác uy hiếp mà vội vàng sang tay, chuyện này vốn đã rất bất thường.
La lão nhân vốn cũng muốn cứng trước mềm sau, Hạ Hiểu Lan lại không quen chiêu của ông ta, trực tiếp làm cho màn kịch của ông ta tan tành, La lão nhân không có cách nào khác, chỉ có thể bỏ qua phần cứng rắn, đổi giọng có chút gượng gạo: "Ngươi muốn kết giao với nhà họ La, vừa vặn có một cơ hội để chứng minh thành ý của ngươi, thằng cháu đích tôn Diệu Tông nhà ta thông minh đáng tin cậy, ngươi sắp xếp cho nó một công việc trong công ty, người trẻ tuổi cần rèn luyện một thời gian... để nó làm quản lý gì đó là được rồi!"
Hạ Hiểu Lan liếc nhìn La Diệu Tông một cái.
Cái bộ dạng yếu đuối này mà gọi là thông minh đáng tin cậy sao?
Nghe La lão nhân vừa nói vậy, Hạ Hiểu Lan suýt chút nữa đã không hiểu được ý nghĩa của hai từ "thông minh đáng tin cậy"!
"Lão nhân gia đúng là có lòng, giữa trời nắng chang chang còn muốn lo cho đường đi của con cháu. Làm quản lý thì không thể nào, chỗ của ta ngược lại đang tuyển đội bảo vệ, nó có muốn làm không?"
Bảo vệ?
La lão nhân thiếu chút nữa tức chết.
Thân phận của cháu trai cưng của hắn mà lại phải làm bảo vệ?
Những người khiêng cáng cho La lão nhân đều lộ vẻ bất mãn:
"Diệu Tông chỉ làm bảo vệ thôi à, quá coi thường người rồi!"
"Đúng đó, Diệu Tông là con trai nối dõi ba đời của lão thái gia, cái cô gái này làm ăn kiểu gì vậy..."
"Thái gia, tuyệt đối không thể đồng ý, đã làm thì phải làm quản lý!"
Dân làng cũng có ý nghĩ riêng của mình, làm quản lý có thể quản người, bây giờ La Diệu Tông mà vào công ty này làm quản lý, sau này có thể lôi kéo người trong thôn vào làm cùng. Cả đám đều không làm ruộng, không đánh bắt cá, vào công ty làm việc thì tốt biết mấy.
Dù sao lão trưởng thôn cũng đã nói với mọi người như thế.
Dân làng tin như vậy, nếu không đã chẳng ai nghe theo La lão nhân mà đến gây rối rồi.
Làm bảo vệ và làm quản lý, hai việc khác nhau quá nhiều nên dân làng căn bản không chấp nhận được.
La lão nhân cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Hạ Hiểu Lan lười tiếp tục đôi co với ông ta, liền nhấc chân bước đi:
"Vậy chờ các ông nghĩ kỹ rồi trả lời tôi sau vậy!"
Hạ Hiểu Lan quay về lều, Vương Hậu Lâm rất khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Hạ tổng, mà lại để một tên vô lại như thế làm bảo vệ, chẳng phải là sẽ phá hoại hết công trường hay sao."
Công trường một khi khởi công sẽ có rất nhiều vật liệu xây dựng chuyển đến, gạch đá cồng kềnh, xi măng có giá trị, còn cả vật liệu thép nữa!
Hạ Hiểu Lan cười nhạo, "Nếu La Diệu Tông muốn làm nội gián thì đúng lúc, có thể nhổ bỏ cái đinh nhà họ La này! Vương công, trên công trường không thể nào chỉ thuê một người bảo vệ, khi thay ca làm việc buổi tối, đừng để La Diệu Tông tách đoàn, xem nhà họ La có thể giở trò gì."
Vương Hậu Lâm bừng tỉnh, La Diệu Tông nếu thành thật làm việc, Hạ tổng thuê ai mà chẳng được, không ngại trả thêm cho La Diệu Tông một phần tiền lương.
Còn nếu La Diệu Tông đến quấy rối, Hạ tổng sẽ nhân cơ hội đó mà tóm gọn hắn, khiến cái kẹo mè xửng nhà họ La này cuối cùng cũng không bám dính được nữa.
Mao Khang Sơn hừ một tiếng, "Tâm tư của ngươi quá phức tạp, nếu không tốn sức vào những chuyện nhỏ nhặt này, thì sự tiến bộ về chuyên môn sẽ càng lớn!"
"Lão sư, cái này không có cách nào, chỉ có lý tưởng thôi thì không xây được lâu đài trên cát, ta còn muốn tạo điều kiện để những ý tưởng của mình có cơ hội thực hiện."
Trong ánh mắt Hạ Hiểu Lan ánh lên sự kiên định, không có tư bản, thì chỉ có thể bị tư bản thao túng, muốn trở thành người thao túng tư bản, mới có tư cách nói đến giấc mộng và theo đuổi cuộc đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận