Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 371: Phỏng vấn Ô Long (length: 8258)

Nghe một ngàn lần cũng không bằng tận mắt chứng kiến.
Trường Nhất Trung của huyện An Khánh không có thư viện, ngược lại có một phòng đọc nhỏ, bình thường rất ít người đến.
Hiệu trưởng Tôn rất có tâm cơ, đem địa điểm phỏng vấn Hạ Hiểu Lan sắp xếp ở phòng đọc.
Các phóng viên đi vào nơi này, không tự chủ được liền sẽ hạ thấp giọng. Phòng đọc bị trưng dụng tạm thời, người không phận sự đều không cho vây xem, chỉ có Hạ Hiểu Lan cùng mấy thầy giáo lớp 12 môn nhiệm ở đó. Vừa nhìn thấy Hạ Hiểu Lan, các phóng viên đều ngẩn người ra.
Cô nữ sinh này ngược lại lớn lên xinh đẹp quá.
Bất quá, Hạ Hiểu Lan đâu, chúng ta là đến gặp tỉnh Trạng Nguyên!
Trong phòng đọc có vài người, đều không giống học sinh lắm, ánh mắt các phóng viên đảo quanh, dừng lại trên người Tôn Điềm có vẻ ngây ngô. Tôn Điềm mới tham gia công tác một năm, tốt nghiệp sư phạm, tuổi cũng mới ngoài 20, rất phù hợp với lời hiệu trưởng Tôn nói về việc học sinh bỏ học mấy năm rồi quay lại trường học thi lại mà.
"Bạn học Hạ Hiểu Lan?"
"Bạn học Hạ Hiểu Lan, chúng tôi là đài tỉnh, muốn làm một cuộc phỏng vấn với bạn."
"Hạ..."
Tôn Điềm đứng phía sau lùi lại, liên tục vẫy tay: "Các anh nhầm rồi, tôi không phải Hiểu Lan, tôi là giáo viên của trường. Hiểu Lan ở đây này!"
Mấy người đều chỉ vào Hạ Hiểu Lan.
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, lại làm ra một chuyện cười lớn. Bây giờ máy quay phim vẫn dùng phim chụp ảnh, cuộn phim rất quý, may mà vừa rồi không có mở máy quay. Không ngờ cô gái xinh đẹp nhất lại chính là Hạ Hiểu Lan, tỉnh Trạng Nguyên khoa học tự nhiên năm nay của tỉnh Dự Nam.
Nàng ngồi ở bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, dừng ở trên người nàng. Áo sơ mi ngắn tay màu trắng, váy dài màu đỏ, tóc tết đuôi ngựa, mọi từ ngữ tốt đẹp để miêu tả ngoại hình của phái nữ khi đặt lên người nàng đều không đủ.
Cô gái xinh đẹp như vậy, đài tỉnh cũng tìm không ra ai đẹp bằng.
Nói nàng là minh tinh điện ảnh thì bọn họ tin ngay, còn nói nàng là Trạng Nguyên thi đại học năm nay... Các phóng viên nửa tin nửa ngờ.
Trong xã hội có những thành kiến cố hữu: con gái học tiểu học, cấp hai thì thành tích tốt; đến cấp ba và đại học thì sẽ kém đi; con gái tốt nhất nên học ban xã hội, vì ban xã hội đơn giản hơn, các cô ấy không có tư duy lý tính kín kẽ; thành tích học tập và ngoại hình trái ngược nhau, những cô gái càng xinh đẹp, khi học tập sẽ càng bị phân tâm.
Thành kiến cố hữu, khiến các phóng viên khó tin được cô gái như vậy lại là Trạng Nguyên của tỉnh năm nay.
Lúc đi vào, rõ ràng thấy Hạ Hiểu Lan mới là trung tâm của cuộc trò chuyện, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hạ Hiểu Lan, vậy mà trong lòng trực tiếp bỏ qua khả năng nàng là Hạ Hiểu Lan, tìm đến Tôn Điềm có vẻ ngoài thanh tú và e thẹn. Trạng Nguyên thi đại học, phải vùi đầu vào khổ học, giản dị tự nhiên mới đúng, nàng có thể là học sinh học lại, sau khi tốt nghiệp cấp hai bỏ học mấy năm rồi mới trở lại trường, tất cả những điều này cũng không sao cả! Chẳng những sẽ không tổn hại hình tượng Trạng Nguyên thi đại học, mà còn tăng tính hấp dẫn cho tin tức.
Nhưng nàng không nên là như vậy.
Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng học sinh giỏi giản dị tự nhiên, nhìn quá nổi bật, không mặc quần áo giản dị, không có làn da rám nắng, không phải là học sinh nghèo khổ như trong tưởng tượng của bọn họ... Được rồi, là quá xinh đẹp, làm minh tinh điện ảnh cũng thừa.
Nếu Hạ Hiểu Lan trông giống Hạ Tử Dục, phù hợp với thẩm mỹ chủ lưu của thời đại, thì các phóng viên đã không cảm thấy kỳ lạ.
Nàng trông quá kiều mị, mặt nhọn, làn da trắng nõn, vạt áo sơ mi trắng được nhét vào trong váy, vòng eo vô cùng thon thả, dáng người mềm mại uyển chuyển. Hiện tại phim "Phong Thần bảng" của CCTV còn chưa phát sóng, nếu không thì phản ứng đầu tiên của mọi người là gán cho Hạ Hiểu Lan danh xưng "Tô Đát Kỷ".
Nhầm người rồi, sau một hồi xấu hổ ngắn ngủi, rốt cuộc có phóng viên mắt nhanh phát hiện ra điểm sáng:
"Bạn học Hạ Hiểu Lan, tay của bạn bó bột thạch cao, bạn bị thương sao, là trước kỳ thi tốt nghiệp hay sau kỳ thi đại học?"
"Bạn học Hạ Hiểu Lan, chúc mừng bạn đã đạt được danh hiệu Trạng Nguyên khoa học tự nhiên năm nay của tỉnh Dự Nam, chúng tôi có thể hỏi cảm nghĩ của bạn bây giờ được không?"
"Đài tỉnh muốn phỏng vấn bạn."
"Bạn học Hạ Hiểu Lan, theo như chúng tôi phỏng vấn hiệu trưởng Tôn của trường Nhất Trung, bạn là học sinh học lại đúng không? Trong vòng một năm, tổng điểm của bạn từ 446 điểm trong kỳ thi đầu vào, tăng lên 565 điểm trong kỳ thi thử, rồi đến 616 điểm trong kỳ thi đại học, xin hỏi bạn tự học như thế nào vậy?"
Sau một hồi nhầm lẫn, ai cũng muốn phỏng vấn Hạ Hiểu Lan đầu tiên, các phóng viên căn bản sẽ không nhường nhau.
Một vài chuyện, hiệu trưởng Tôn đã nói qua, các phóng viên vẫn muốn nghe chính người trong cuộc nói lại một lần.
Một phóng viên, không nhịn được cầm máy ảnh lên, chụp một tấm ảnh của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan bị ánh đèn flash làm cho giật mình, cuối cùng cũng lên tiếng, "Phỏng vấn bằng văn bản thì được, tôi không muốn hình của mình xuất hiện trên báo... Câu hỏi của mọi người tôi sẽ lần lượt trả lời."
Hạ Hiểu Lan không muốn ảnh của mình lên báo, nhưng nàng vừa nói được hai câu đã bỏ cuộc, bởi vì nhìn thấy máy quay phim đã mở. Báo giấy có thể kiểm soát được, còn tin tức của đài tỉnh thì kiểm soát kiểu gì, dù là Hạ Hiểu Lan hay hiệu trưởng Tôn, đều không có đủ uy thế đó.
Vậy thì nói thôi.
"Tay tôi bị thương trước kỳ thi tốt nghiệp, đúng, là do người khác đi xe đạp đụng vào tôi. Có ảnh hưởng gì không? Bó bột thạch cao cũng theo thường lệ đi thi đại học thôi, sao lại có chuyện vì chút vết thương nhỏ mà không thi chứ."
"Về cảm nghĩ khi đạt được Trạng Nguyên khoa học tự nhiên, trước hết là cao hứng, vui mừng đồng thời cũng cảm ơn nhà trường đã bồi dưỡng tôi, lãnh đạo trường yêu mến tôi, các thầy cô đã giáo dục tôi, các bạn học đã giúp đỡ tôi, tỉnh Trạng Nguyên này không phải từ trên trời rơi xuống, không có mọi người thì cũng không có tôi ngày hôm nay..."
"Còn về phương pháp học tập..."
Hạ Hiểu Lan chỉ nói sự thật, nàng thật sự không thích bán thảm, hiệu trưởng Tôn chắc chắn đã nói dối phóng viên một phen, đã tô vẽ nàng thành một người đáng thương chuyên tâm học tập rồi.
Hạ Hiểu Lan một chút cũng không cảm thấy mình đáng thương, sau khi thi đại học xong, nàng liền muốn ra tay trổ tài, không hy vọng tin tức sẽ khiến mọi người thương hại.
Thương hại là thứ vô dụng nhất, Hạ Hiểu Lan không muốn mình bị biến thành hình tượng "Trạng Nguyên nghèo khó", vì như vậy sẽ có một vấn đề, sẽ có người giám sát việc chi tiêu của nàng! Tiền do bản thân nàng kiếm được, dựa vào cái gì mà không được thoải mái tiêu xài chứ, nàng vào đại học cũng sẽ không giả nghèo, trong điều kiện thu nhập cho phép, nàng muốn sống cho thoải mái.
Cuộc phỏng vấn này, thực sự phải dựa vào đầu óc của phóng viên để hoàn thành.
"Hình tượng" mà các phóng viên gán cho Hạ Hiểu Lan, nàng không hề muốn.
Dần dần, các phóng viên cũng nhận ra điểm này, vị Trạng Nguyên của tỉnh năm nay, không chỉ có diện mạo xuất chúng, tính cách của nàng cũng rất đặc biệt.
Không hoàn toàn phù hợp với ý thức chủ đạo sao?
Giống như cải cách mở cửa vậy, ấn tượng Hạ Hiểu Lan để lại cho mọi người, chính là sự thời thượng. Một Trạng Nguyên thời thượng, không bán thảm và lạc quan ư? Thật là tươi mới!
Hạ Hiểu Lan kiên quyết làm mới nhân thiết, từ không phù hợp đến chấp nhận, các phóng viên cũng không mất nhiều thời gian. Không ai hỏi những câu hỏi lộn xộn nữa, phóng viên đài tỉnh vừa nãy ở trước cổng trường hỗn loạn, có người nhét cho một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một vài chuyện "bóc phốt" không phù hợp, cho dù là ai muốn bôi nhọ Trạng Nguyên mới nhậm chức, phóng viên đài tỉnh cũng sẽ không ngu ngốc phối hợp.
Trạng Nguyên của tỉnh mỗi năm chỉ có một người, tháng 7 là trọng điểm tuyên truyền văn hóa của cả tỉnh, lúc này muốn đối nghịch với các kênh truyền thông chủ đạo trong tỉnh, thì đầu óc người đó chắc chắn có vấn đề!
Kẻ nào đang giở trò, đây không phải muốn cho Trạng Nguyên bị đấu đá sao, kẻ đưa tờ giấy cho hắn, rõ ràng là muốn bôi nhọ hắn mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận