Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 108: Thuê phòng tiến triển (length: 9104)

Xưởng Quốc Miên số Ba đang ở thời kỳ huy hoàng nhất, công nhân hơn vạn người, lợi nhuận hàng năm hai ba chục triệu, vẫn là doanh nghiệp nhà nước xuất khẩu kiếm ngoại tệ hàng đầu của Thương Đô.
Một xưởng lớn như vậy, phó xưởng trưởng bận rộn cỡ nào có thể tưởng tượng.
Viên Hồng mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, công nhân trong xưởng vẫn làm ba ca, hắn là phó xưởng trưởng cũng không thể quá nhàn. Mấy ngày trước cha hắn bị ngã gãy chân, Viên Hồng ngoài việc đến bệnh viện một lần, sau đó chỉ ghé qua xem một lần, đây là lần thứ hai.
Lần trước hắn đã gặp Lưu Dũng, về hành vi của Lưu Dũng hắn không thể nói là thích, nhưng người ta nhiệt tình thật lòng đến giúp đỡ, Viên Hồng làm con trai không thể không quan tâm cha già bị thương, cũng không thể nói đuổi Lưu Dũng đi được?
Lưu Dũng đang giúp làm những việc mà một người con trai như hắn cũng không làm được, Viên Hồng sợ sau này hắn sẽ đưa ra những yêu cầu khó xử, nên khi nhìn thấy Lưu Dũng có chút chột dạ.
Cũng chỉ có lãnh đạo đơn vị hiện tại, đa số đều thanh liêm thật sự, một lòng vì nhà máy mà suy nghĩ, không có nhiều tư tưởng lung tung rối loạn.
Phải đổi sang đời sau, tượng như Xưởng Quốc Miên số Ba lớn như vậy, cha của phó xưởng trưởng Viên té gãy chân, còn sợ không mời được người chăm sóc sao? Chỉ sợ những cấp dưới không được trọng dụng còn tranh nhau việc này. Bây giờ thì thật không ai có thể nghĩ đến, phó xưởng trưởng Viên còn quản chuyện chia phòng cho công nhân viên chức trong nhà máy, vì rất khó làm vừa lòng tất cả mọi người, hắn thường xuyên bị công nhân trong xưởng mắng đến sứt đầu mẻ trán.
Người hắn gầy mà mặt lại tròn, công nhân ngầm gọi hắn là "Viên đầu to".
Viên Hồng không biết sao?
Trong lòng hắn biết rõ ràng!
Nhưng còn cách nào khác, có những công nhân từ khi Xưởng Quốc Miên số Ba thành lập vào những năm 50 đã ở đó, thâm niên còn cao hơn hắn, hắn gặp phải những người gây rối kia cũng chỉ có thể bịt mũi làm ngơ. Những công nhân đó cũng rất ngạo mạn, căn bản không sợ bị nhà máy sa thải, hiệu quả của Xưởng Quốc Miên số Ba rất tốt; công nhân có thể ưỡn ngực đi qua trước mặt Viên Hồng, vì chuyện sản xuất lớn, Viên Hồng còn phải dỗ dành họ.
Rõ ràng nắm trong tay quyền to, cố tình không có đất dụng võ, vừa phải bận rộn công việc, lại còn phải chịu sự kìm kẹp từ vợ và mẹ, cha bị thương cũng không thể tận hiếu... Trong tình cảnh như thế, phó xưởng trưởng Viên, đối mặt với Lưu Dũng dễ gần, chu đáo lấy lòng, hắn có thể làm sao?
Hắn một chút cũng không có lão tử liền xấu như vậy bức, ngươi vỗ mông ngựa thì phải dương dương tự đắc, phó xưởng trưởng Viên hắn sợ hãi a!
Thật vất vả mới bớt chút thời gian về nhà một chuyến, được thôi, lão gia tử đi bệnh viện kiểm tra lại hắn lại không đuổi kịp.
Lão thái thái ngược lại gói sủi cảo nhân thịt heo cho hắn, Viên Hồng vừa ăn miệng đầy mỡ, đũa còn chưa đặt xuống, lão thái thái đã lên tiếng:
"Sủi cảo ăn ngon không? Hôm nay cái bột vẫn là Tiểu Lưu nhào đó, tay hắn có sức hơn cả bà mẹ già vô dụng của ngươi... Ngươi ăn sủi cảo Tiểu Lưu nhào, người ta lại thay ngươi tận hiếu chăm sóc cha ngươi, sao có thể yên tâm thoải mái như vậy không có ý kiến gì chứ?!"
Miệng lão thái thái cứ "Tiểu Lưu" ở bên cạnh liên tục khoát tay, miệng lẩm bẩm phải.
Lão thái thái giận Viên Hồng: "Ngươi không thể khi dễ người ta Tiểu Lưu là người hiền lành thật thà!"
Người không biết nội tình thấy cảnh này, chỉ sợ cho rằng Viên Hồng là con nhặt, còn "Tiểu Lưu" mới là con ruột của lão thái thái.
"Đồng chí Lưu Dũng, cậu ngồi xuống nói chuyện, chúng ta nói chuyện cho cẩn thận."
Viên Hồng cảm thấy món nợ ân tình ngày càng nhiều, hắn muốn dùng cái gì để trả? Lưu Dũng có chuyện gì cứ nói nhanh, nếu không tổn hại đến lợi ích của nhà máy, hắn có thể giúp thì sẽ giúp.
Viên Hồng nghe nói Lưu Dũng là từ nông thôn đến, còn tưởng rằng là chuyện sắp xếp con cháu thế hệ vào xưởng này nọ, hiệu quả của Xưởng Quốc Miên số Ba tốt; những công nhân đợt đầu tiên khi mới thành lập xưởng đều đã có tuổi, con cái trong nhà lớn lên muốn vào xưởng làm việc đều phải xếp hàng, Xưởng Quốc Miên số Ba căn bản không thiếu công nhân.
Trong nhà máy có những người mới hơn bốn mươi tuổi, để dành suất vào xưởng cho con cháu thế hệ, còn phải tiến hành nghỉ hưu sớm ấy chứ.
Một cái hố một củ cải, nếu Lưu Dũng muốn nhờ hắn giúp đỡ vào xưởng, Viên Hồng cảm thấy khó làm, nhưng vẫn muốn kiên trì cố gắng giải quyết. Người mới nhận vào làm trong nhà máy đều là con em nhà máy, nếu không cũng có hộ khẩu thành phố, hộ khẩu nông thôn xác thực không dễ làm... Đặc biệt là mỗi lời nói cử chỉ của hắn, đều bị những công nhân đang ồn ào đòi chia phòng kia nhìn chằm chằm chết chặt.
"Viên xưởng trưởng, chuyện là như vầy, ngài xem con đây không phải vào thành kiếm ăn sao, không có kỹ thuật cũng không có hộ khẩu, tìm việc làm không dễ, liền nghĩ muốn làm hộ cá thể. Trời lạnh, bày quán trên đường ngày càng không thuận tiện, cũng muốn mở rộng quy mô một chút, để người nhà cũng có việc để làm, nên muốn mở tiệm... Nghe nói ba gian cửa hàng không có mặt tiền số 5 đường Nhị Thất là nhà của Xưởng Quốc Miên, nên muốn nhờ ngài giúp đỡ một chút, xem xem nhà máy có đồng ý cho con thuê mở tiệm không."
Ba gian lầu nhỏ trên đường Nhị Thất kia?
Ấn tượng của Viên Hồng rất sâu.
Cái nhà đó bỏ không cũng hơn một năm rồi. Vốn dĩ Xưởng Quốc Miên số Ba dùng chỗ đó làm cửa hàng trưng bày sản phẩm, là bày bán hàng dệt do nhà máy sản xuất, thực ra đó là một loại công cụ bán hàng được nhà máy trước đây xây dựng, sản phẩm của Xưởng số Ba sản xuất có bao nhiêu thị trường có thể nuốt hết bấy nhiêu, còn phải xuất khẩu nữa, đâu có thời gian rảnh mà đi bán lẻ mấy cái vụn vặt đó.
Sau này lại nói căn nhà đó là tư nhân, nhà nước tính toán trả lại cho chủ cũ, cái lầu nhỏ lẻ loi đứng đó, muốn chia phòng thì ai nấy cũng đều đánh vỡ đầu để tranh giành, mọi người đều cảm thấy đó là một cái nhà đơn độc nên không ai chịu nhường ai, trong nhà máy bị làm phiền, dứt khoát để cái nhà đó tạm thời không dùng đến... Đã hơn một năm rồi, Lưu Dũng không nhắc đến, bản thân Viên Hồng cũng nhanh quên.
Viên Hồng nghe nói có tư nhân thuê phòng từ các đơn vị để buôn bán, mấy hộ cá thể nhanh chân đó đều đã khai trương rồi.
Viên Hồng đang suy nghĩ xem chuyện này có thành không, thuận miệng hỏi: "Cậu định làm buôn bán cái gì?"
"Bán trang phục."
Lưu Dũng không giấu giếm, Viên Hồng thầm nghĩ, ở Thương Đô bán quần áo sao?
Các xưởng quần áo lớn nhỏ mọc lên như nấm, thứ nơi này không thiếu nhất chính là quần áo, nhưng để kinh doanh tốt thì sự cạnh tranh cũng lớn. Hắn vốn muốn nhắc nhở Lưu Dũng đôi câu, lại sợ Lưu Dũng hiểu lầm, không khỏi trầm mặc.
Lão thái thái thúc hắn, "Chuyện này không giải quyết được sao? Dù sao cũng bỏ trống đấy, nhà máy lại không dùng để ở cho công nhân, ngươi là người quản chuyện này, quyết định cho Tiểu Lưu thuê không được à!"
Viên Hồng lắc đầu, "Mẹ, sự việc không đơn giản như mẹ nói đâu, con thì có thể thay nhà máy định đoạt, nhưng quyền tài sản của căn nhà đó vẫn còn tranh chấp... Rốt cuộc nhà đó thuộc về ai, bây giờ vẫn chưa phân rõ ràng."
Viên Hồng khó xử, Lưu Dũng cũng nhìn ra sự việc không dễ làm, nhưng hắn biết Viên Hồng đồng ý muốn giúp đỡ. Chuyện tranh cãi về quyền tài sản căn nhà Lưu Dũng không hiểu, hắn chỉ biết nhà cửa trong thành phố đều là của nhà nước, do loại đơn vị như Xưởng Quốc Miên quản lý. Xưởng Quốc Miên muốn cho ai mở tiệm, thì người đó sẽ được mở tiệm, tìm thẳng đến phó xưởng trưởng Viên là cách đúng.
Phó xưởng trưởng Viên chịu nhả lời, thì những chuyện khác đều dễ giải quyết.
Lưu Dũng coi như là đã treo một cái tên trước mặt lãnh đạo của Xưởng số Ba.
Cửa hàng mặt tiền có ba gian liền nhau, từ đầu Hạ Hiểu Lan đã không nghĩ đến chuyện chỉ thuê một gian, nếu người khác thấy cửa hàng quần áo làm ăn được mà bên cạnh lại cho mở thêm một gian nữa, như thế mới gọi là tức ói máu.
Muốn thuê thì thuê cả ba gian xuống luôn.
Chờ khi cha Viên Hồng từ bệnh viện kiểm tra về, Lưu Dũng lại cõng ông lên lầu. Viên Hồng bận bịu thật, chỉ kịp ăn một bàn sủi cảo, nói chuyện với Lưu Dũng nửa tiếng rồi đi. Lưu Dũng gặp lại Hạ Hiểu Lan liền nói cho nàng biết chuyện thuê nhà đã nắm chắc năm phần.
"Xưởng trưởng Viên dễ nói chuyện lắm, không phải kiểu cán bộ khó tính, ba gian cửa hàng số 5 đường Nhị Thất kia, chúng ta hơn phân nửa có thể thuê được."
Khi Lưu Dũng nói câu này thì Lý Phượng Mai đang đi đón con ở trường về, Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân đang đứng dưới mái hiên, mưa tuyết vừa tạnh, Vu nãi nãi lại cầm cái chổi lớn của bà ra cửa, Lưu Phân sửa sang lại quần áo, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Vu nãi nãi chậm rãi xách chổi về, Lưu Phân lại giúp bà quét đường, mấy ngày nay công việc của Vu nãi nãi đều rất thoải mái.
Nghe được Lưu Dũng nói số 5 đường Nhị Thất, bước chân của Vu nãi nãi khựng lại.
—— trên đời này không có sự tốt đẹp vô cớ; thì ra đây chính là nguyên nhân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận