Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 80: Trằn trọc cũng muốn gặp mặt (length: 7899)

Lưu Dũng cũng không muốn nói, vết thương sau lưng hắn không giấu được, buổi tối cùng Lý Phượng Mai chung chăn, cởi quần áo ra là lộ hết.
Chủ động nói thật, hắn còn có thể lấp liếm vài chỗ quan trọng.
Lý Phượng Mai lập tức sắp khóc, đây là thiếu chút nữa mất mạng a, nàng suýt nữa thành quả phụ, Đào Đào suýt nữa thành trẻ mồ côi, có thể không khóc lớn một hồi sao? Lý Phượng Mai khóc lóc thảm thiết, khiến Lưu Dũng phải đáp ứng không đi làm cái công việc kiếm tiền đó nữa, nàng mới nhớ ra còn có hai ân nhân cứu mạng cần tạ.
"Hai vị đồng chí, ta không biết phải cảm ơn hai người thế nào cho phải, các ngươi không chỉ cứu lão Lưu, mà còn cứu cả một gia đình!"
Lý Phượng Mai lau nước mắt, muốn mời Chu Thành và Khang Vĩ ở lại ăn cơm.
Chu Thành chợt nhớ ra, "Bác sĩ nói vết thương của chú Lưu phải kiểm tra lại bất cứ lúc nào, bọn cháu vội đi đường, quên mất phải kiểm tra cho chú Lưu trên đường. Thím, cơm thì không cần chuẩn bị đâu ạ, cháu với Khang Vĩ dù sao cũng phải tới thành phố Thương Đô để dỡ hàng, hay là tiện đường đưa chú Lưu đến bệnh viện xem, điều kiện bệnh viện nhân dân ở Thương Đô tốt hơn thị trấn nhiều."
Lưu Dũng trừng mắt.
Khỉ gió cái kiểm tra vết thương, đây rõ ràng là muốn gặp Hiểu Lan mà.
Lý Phượng Mai nghe Chu Thành nói vậy thì gật đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm khen Chu Thành chu đáo, liền muốn cùng Lưu Dũng đến thành phố Thương Đô.
Không tận tai nghe bác sĩ nói, Lý Phượng Mai không thể yên tâm được.
Nàng cầu hàng xóm tốt bụng giúp trông nom con cái: "Nếu đêm nay ta với Lưu Dũng không về nhà thì Đào Đào sẽ ngủ nhờ ở nhà bác nhé."
Hàng xóm xem không hiểu tình huống, nhưng thấy Chu Thành và Khang Vĩ lái xe tới, nghĩ nhà Lưu Dũng quả thật thay đổi lớn, tự nhiên đồng ý ngay. Lý Phượng Mai mang hết mấy trăm đồng tiền còn lại trong nhà theo, ép buộc Lưu Dũng dù không muốn cũng phải lên xe.
Khang Vĩ lén giơ ngón tay cái lên, anh Thành đúng là lợi hại, chỉ hai ba câu đã giành được thế chủ động.
Hắn còn tưởng rằng Chu Thành gặp Lý Phượng Mai sẽ mặt dày mày dạn gọi "mợ", ai ngờ Chu Thành đến cách xưng hô với Lưu Dũng cũng đã thay đổi rồi!
Chu Thành nghĩ thầm, Lưu Dũng biết rõ chuyện của hắn, giữa đàn ông với nhau không cần giả tạo, càng chân thành càng tốt. Nhưng các bậc phụ nữ lớn tuổi thường thích sự chín chắn ổn trọng, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục vô lễ với Lý Phượng Mai được.
Bốn người lại tiếp tục đến thành phố Thương Đô.
Chu Thành thông minh nhanh trí, trên đường tùy ý nói vài câu, liền đánh lạc hướng đề tài. Lý Phượng Mai tự mình chui vào bẫy, nói muốn tìm Hạ Hiểu Lan cùng đến bệnh viện, đại khái là muốn Hạ Hiểu Lan cùng Lưu Phân đứng chung phe với mình, ngăn cản Lưu Dũng tiếp tục kiếm những công việc nguy hiểm đến tính mạng như vậy nữa.
Lưu Dũng chỉ còn biết nhìn bà vợ mình, nghe theo ý Chu Thành, khai sạch sành sanh địa chỉ mới của Hạ Hiểu Lan.
Bà nương ngốc nghếch!
Lưu Dũng âm thầm đấm ngực giậm chân trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.
Chiếc xe Đông Phong dừng ở trước nhà Vu nãi nãi, Lý Phượng Mai bước lên gõ cửa, người ra mở cửa là Lưu Phân.
"Anh cả, anh về rồi à?"
Lưu Dũng ừ một tiếng, tự nhiên lại muốn giới thiệu Chu Thành và Khang Vĩ một phen. Vừa kể chuyện mình bị thương, Lưu Phân chắc chắn cũng sẽ khóc mất thôi. Vu nãi nãi có nhiều quy tắc, Lưu Phân không thể tùy tiện dẫn mọi người vào nhà.
Bất quá cũng không có tâm trạng tiếp khách, hiện tại nhất định phải đưa Lưu Dũng đến bệnh viện trước đã.
Từ đầu đến cuối Hạ Hiểu Lan không lộ mặt, Lý Phượng Mai hỏi thì Lưu Phân mới nói Hạ Hiểu Lan hôm nay đến huyện An Khánh rồi.
"Hôm nay trường học có thi, con bé đến trường một chuyến, rồi định đi Dương Thành, đến vé tàu ngày mai cũng đã mua xong rồi..."
Khang Vĩ có chút đau lòng cho anh Thành của mình, chẳng lẽ hôm nay nhất định không có duyên gặp mặt người chị dâu tương lai rồi sao?
Chu Thành biết địa chỉ của Hạ Hiểu Lan ở tỉnh thành, sự nóng lòng trong lòng cũng đã tan biến, hắn ghi nhớ số nhà của Vu nãi nãi trong lòng, không hề sốt ruột gặp Hạ Hiểu Lan nữa, mà đưa Lưu Dũng đến bệnh viện nhân dân Thương Đô kiểm tra, chạy tới chạy lui giúp rất nhiều việc, đừng nói Lý Phượng Mai cảm kích muốn chết, ấn tượng của Lưu Phân đối với hắn cũng tốt không kể xiết.
Đường đi không tốt, môi trường trong xe cũng không ra gì, Chu Thành dù là lấy cớ nhưng tình trạng vết thương của Lưu Dũng thật sự không ổn.
Bác sĩ cho tiêm thuốc hạ sốt, dặn Lưu Dũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Chờ đến khi từ bệnh viện xong xuôi, trời cũng đã tối, Chu Thành bàn với Lưu Dũng, tối nay mọi người cùng nhau ở nhà khách.
Lưu Phân không đồng ý, "Hiểu Lan chắc chắn từ An Khánh về rồi, tôi cũng muốn về xem sao."
Chu Thành đặc biệt chân thành, "Vậy cháu đưa dì về ạ."
Lưu Phân ngại ngùng, "Muộn thế này rồi, làm phiền cậu quá, tôi tự về được, tôi quen đường."
"Có chút chân ga thôi mà, dì đừng khách sáo với cháu. Không giấu gì dì, vừa nhìn thấy dì cháu đã thấy đặc biệt thân thiết, dì với mẹ cháu thật sự có vài phần giống nhau, cháu đi xa nhà, lâu rồi không được nói chuyện với mẹ, rất nhớ mẹ."
Chu Thành đã nói như vậy, Lưu Phân làm sao từ chối cho được?
Lòng mềm yếu Lưu Phân đã não bổ cho Chu Thành là người trẻ tuổi bôn ba vì cuộc sống, không thể thường xuyên về nhà.
Lưu Dũng trong lòng mắng Chu Thành không biết xấu hổ, Khang Vĩ thì chóng cả mặt, anh Thành thật sự quá giỏi mở miệng nói dối, Lưu Phân đen gầy không nổi bật, rõ ràng là người phụ nữ nông thôn thật thà chất phác. Còn mẹ Chu Thành, là một vị phu nhân quý tộc có bao nhiêu khí chất, Chu Thành lớn lên đẹp trai, là do gen của mẹ hắn mà ra.
Khi Chu Thành chở người về nhà Vu gia thì ánh đèn đường mờ vàng, truyền đến tiếng leng keng.
Hạ Hiểu Lan đi xe đạp, từ trong ánh đèn đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đến cả hai bím tóc tùy ý tết cũng hoạt bát đáng yêu như vậy.
Nàng nhìn thấy một chiếc xe Đông Phong lớn dừng ở trước cửa, cái xe này rất quen.
"Chu Thành?"
"Đồng chí Hiểu Lan!"
Chu Thành sải bước đi qua, nhịn xuống xúc động muốn ôm Hạ Hiểu Lan vào lòng, nửa đời sau kỹ thuật diễn đều bị hắn sử dụng trước.
"Sao anh lại ở đây?"
Hạ Hiểu Lan nghĩ bụng, anh cướp lời của tôi làm gì vậy.
Không chỉ cướp lời, còn mặt mày nghiêm chỉnh gọi cô là đồng chí Hiểu Lan, Chu Thành có phải bị ngã vào đầu rồi không?
Lưu Phân từ trong xe bước xuống, Lưu Dũng và Lý Phượng Mai đều xuất hiện, Hạ Hiểu Lan không hiểu đây là vở kịch gì, Lưu Dũng thì trong lòng hiểu rõ, còn Lưu Phân và Lý Phượng Mai thì thấy lạ lùng, "Hiểu Lan, con quen Chu Thành à?"
Hả? Vậy thì thế nào, giờ cô phải tỏ ra không quen Chu Thành sao?
Hạ Hiểu Lan nháy mắt với Chu Thành, hi vọng có thể nhận được gợi ý.
Chu Thành cảm thấy hàng mi của cô rung động khiến tim hắn cũng muốn tan ra, nhất thời thậm chí nhịn không được muốn nói thẳng với Lưu Phân và Lý Phượng Mai, nói rằng hắn đã để ý đến Hạ Hiểu Lan, hận không thể cưới Hiểu Lan về nhà ngay lập tức.
Lưu Dũng bịt miệng thay Chu Thành và Hạ Hiểu Lan chữa cháy:
"Hiểu Lan, con quen Chu Thành à... Trước đó con nói bị đau chân, hai người tốt bụng đưa con về nhà, chắc là Chu Thành với Khang Vĩ nhỉ?"
Lưu Dũng hiểu rõ nội tình nhất, vì chuyện Hạ Hiểu Lan suýt bị bọn lưu manh giở trò thì Lý Phượng Mai và Lưu Phân không biết, mọi chuyện đều đã qua rồi, có nói ra thì cũng chỉ khiến hai người lo lắng.
Có lời này của Lưu Dũng, Hạ Hiểu Lan liền biết phải nói tiếp thế nào rồi.
Xem ra mẹ cô và mợ vẫn chưa biết chuyện bọn lưu manh, nhưng cậu cô nói phải hai tháng nữa mới về, sao bây giờ lại cùng Chu Thành đi chung vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận