Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 769: Có phải hay không Lưu Phân? (length: 8005)

Đỗ Triệu Huy này xem ra là thật sự coi trọng Kha Nhất Hùng.
Kha Nhất Hùng có thể là trăm phương ngàn kế muốn trèo lên hắn, lại không giống Hạ Tử Dục như vậy chỉ nói suông liền muốn nói hợp tác, Kha Nhất Hùng lấy ra những thứ Đỗ Triệu Huy cảm thấy hứng thú, đây chính là thành ý.
Đỗ Triệu Huy bảo A Hoa cất kỹ lệnh truy nã.
"Rất tốt, chúng ta đã là bạn bè. Nếu tin tức xác nhận không có sai, ngươi sẽ phát hiện, ta người này đối với bạn bè luôn luôn đều rất hào phóng."
Nào có người không muốn tiền.
Không lấy tiền nhất định là chê tiền ít, muốn lợi ích lớn hơn.
Đỗ Triệu Huy không sợ người muốn lợi ích, chỉ cần đối phương chứng minh được giá trị của mình, Đỗ Triệu Huy cho lợi ích vẫn rất sảng khoái.
Đến Dương Thành một chuyến còn có niềm vui ngoài ý muốn, Đỗ Triệu Huy cũng tương đối hài lòng.
Kha Nhất Hùng không nói suông, sáng sớm hôm sau, lại đưa tới một đôi nam nữ trông như dân tị nạn, chính là Vương Kim Quế và Hạ Hồng Binh được Kha lão đại "cứu" từ lò gạch đen.
Vương Kim Quế ham ăn biếng làm, vóc dáng vốn rất chắc nịch, ngắn ngủi một tháng, nàng gầy đi cũng phải hơn mười ký.
Hạ Hồng Binh thì lại càng khỏi phải nói, làm nhiều ăn ít, chưa được ngủ một giấc ngon, người này gầy đến mức trơ cả xương sườn.
Một nhà ba người, hễ thấy Hạ Đại Quân là gào khóc.
Vốn dĩ không ít người sau lưng mắng Hạ Đại Quân ngốc, bây giờ thấy Hạ Đại Quân lại cảm thấy thật là thân thiết.
Cảm kích Hạ Đại Quân nhất định là cảm kích, quan trọng hơn là Hạ Đại Quân thật sự theo lão bản Hồng Kông, có nhà khách tốt như vậy, cũng chỉ có lão bản Hồng Kông mới ở được!
Hạ Hồng Hà quá bẩn, khiến Đỗ Triệu Huy là chủ nhân cũng phải đi chỗ khác.
Hạ gia ba người không biết, đều cảm thấy lão bản Hồng Kông rất coi trọng Hạ Đại Quân, mới cho ở phòng sang trọng.
Hạ Đại Quân lo lắng hãi hùng lâu như vậy, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm, chuyện huynh đệ một nhà ba người tìm tới khiến Đỗ đại thiếu gia cảm kích không cần phải nói. Một nhà ba người Hạ Hồng Binh cứ như dân tị nạn chạy đến khách sạn Bạch Vân, một nơi thuộc hàng thượng đẳng ở Dương Thành, thượng đẳng nghĩa là đắt, năm 85 vẫn chưa nhiều mánh lới như vậy, đắt có nghĩa là tất cả mọi thứ đều là tốt nhất, bao gồm cả đồ ăn do nhà khách cung cấp.
Đồ ăn ngon thật, người có thể đến làm việc ở khách sạn Bạch Vân loại địa phương này đều là những đầu bếp có nhiều năm kinh nghiệm.
Món Quảng Đông làm ra đến ngay cả Đỗ Triệu Huy cũng không chê được, ba kẻ nhà quê Hạ Hồng Binh còn có thể kén cá chọn canh cái gì, ba người bọn họ đều bị đói một tháng, ăn như hổ đói không còn nửa điểm hình tượng, hệt như Hạ lão thái ăn cơm tất niên vậy.
Hạ Đại Quân đều cảm thấy mất mặt, đợi ba người buông đũa ợ no nê, Hạ Đại Quân ngượng ngùng tiếp tục đứng trong phòng khách:
"Hồng Binh, ta thấy hành lý của các ngươi cũng mất rồi, chi bằng cứ ở Dương Thành mua mấy bộ quần áo, mang theo đến Bằng Thành, ngươi thấy có được không?"
Ở quê đã bẩn còn đỡ, đến thành phố lớn thật sự là mất mặt.
Khách ra vào khách sạn Bạch Vân đều ăn mặc chỉnh tề, thỉnh thoảng liếc nhìn ba người Hạ Hồng Binh với ánh mắt kinh ngạc. Hạ Đại Quân không biết Đại thiếu gia sẽ ở Dương Thành bao lâu, hắn cũng không thể cứ vậy mà mang một nhà huynh đệ về đặc khu.
Như vậy chẳng khiến mẹ hắn lo lắng hay sao.
Ở Dương Thành cuộc sống tốt hơn rồi thì Hạ lão thái cũng không cần quá đau lòng.
Nghe nói muốn mua quần áo, Hạ Hồng Hà cầm lấy khăn ăn trắng cố sức xen vào, "Nhị thúc, mua nhiều mấy bộ vào, cũng mua cho bà nội mấy bộ."
Trước đây Hạ Hồng Hà không biết nói như vậy, sau khi "tu nghiệp" mấy ngày ở tiệm uốn tóc nhỏ, Hạ Hồng Hà đã có chút kinh nghiệm —— Phong ca ở tiệm uốn tóc nhỏ dạy cho các cô gái trẻ làm vừa lòng khách, mỗi cô đều muốn học được cách dỗ dành người, Hạ Hồng Hà đang đợi sắp xếp công việc vào vị trí cũng đang học lén.
Mua quần áo cho Hạ lão thái, dù sao cũng không phải là tiền của nàng, nói mấy câu dễ nghe, Nhị thúc chắc chắn sẽ thích nghe.
Hạ Hồng Hà liếc nhìn Hạ Đại Quân, biểu tình trên mặt hắn là khen ngợi và an ủi… Tâm trạng Hạ Hồng Hà có chút khác thường, có lẽ những gì ở tiệm uốn tóc dạy cũng rất hữu dụng?
Đầu óc nàng không phải đặc biệt thông minh, bị bắt bán sau vẫn còn di chứng, nàng biết Hạ Đại Quân mới là chỗ dựa cứu mạng, hạ quyết tâm sau này phải hết sức lấy lòng Hạ Đại Quân.
"Hồng Hà hiểu chuyện như vậy cũng không uổng chịu khổ."
Hạ Đại Quân là chú cũng không tiện hỏi sâu, Hạ Hồng Hà rốt cuộc có bị người làm chuyện kia không.
Vương Kim Quế là mẹ có thể hỏi.
Nàng và Hạ Hồng Binh đều bị đưa vào lò gạch đen, Hồng Hà còn trẻ bị đưa đi làm gì?
Hạ Hồng Hà ấp úng: "Chính là cho khách gội đầu."
Tiệm cắt tóc ở huyện An Khánh đều là mấy ông thầy già, làm gì có cô gái trẻ nào đi làm, những chuyện bừa bộn kia không truyền đến An Khánh, Vương Kim Quế một bà nông dân không hiểu biết nhiều, không biết tiệm uốn tóc ở Dương Thành và An Khánh khác nhau như thế nào, lén lút hỏi qua Hạ Hồng Hà có bị người ta làm hư không, rồi hung tợn nhổ nước bọt xuống đất:
"Phi, người thành phố lớn đúng là không biết xấu hổ, còn tìm con gái trẻ đi gội đầu cho đàn ông!"
Hạ Hồng Binh gầy đến mức gió thổi cũng muốn ngã, "Ngươi bớt cãi đi, không thấy Nhị ca bây giờ đi lại không tiện sao, nhanh chóng lên đỡ hắn đi."
Những ngày ở lò gạch đen thật không phải là cuộc sống của người.
Hạ Hồng Binh vốn nghĩ làm ruộng ở quê vất vả, ngày nắng chang chang đắp đê sông vất vả, so với lò gạch, hai loại kia thấm vào đâu so được.
Dù sao thì Nhị ca đã cứu hắn ra, coi như ở lò gạch một tháng đã sớm ăn hết phần vất vả của nửa đời sau, về sau không cần phải làm việc nữa, đương nhiên là phải lấy lòng Nhị ca.
Hạ Hồng Binh từ trước đến nay không thật thà, lúc trước trong nhà cố gắng cung Hạ Tử Dục ăn học, hắn đã để ý rồi.
Sự thật chứng minh Hạ Trường Chinh và Trương Thúy là gian xảo, lén lút mở quán ăn vặt ở thị trấn, không biết kiếm được bao nhiêu tiền, còn muốn vắt kiệt tiền của mọi người trong nhà.
Nhị ca phát tài chỉ có một người, Hạ Hồng Binh nghĩ bụng nếu mình không quan hệ tốt, chẳng phải là để nhà Lão Đại hưởng lợi sao?
Ngành thời trang ở Dương Thành đã bắt đầu hưng thịnh, ngoài các cửa hàng bách hóa và cửa hàng bán sỉ, bên đường cũng bắt đầu xuất hiện các cửa hàng quần áo nhỏ.
Ví như khu phồn hoa ở Dương Thành, có một tiệm quần áo nữ đang chuẩn bị khai trương.
Tiệm còn chưa chính thức kinh doanh, tủ kính thủy tinh sáng choang, đã toát lên vẻ trang hoàng xa hoa.
Cửa tiệm của người ta toàn là cái gì "Tiểu Phương", "Ari", còn tiệm này lại toàn chữ cái.
Vương Kim Quế không biết mấy cái chữ mạ vàng kia: "Viết chữ như gà bới!"
Hạ Hồng Hà dù chưa tốt nghiệp cấp hai may mà cũng học qua đánh vần, "Lỗ Na? Lư Na… Sao lại đặt tên kỳ vậy! Di, mẹ xem, người phụ nữ trong tiệm kia trông quen quen."
Vương Kim Quế rướn cổ lên nhìn.
Một người phụ nữ ăn mặc kiểu phương Tây, đang nghiêng mặt nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, trông có vẻ rất quen mắt.
"Trông giống Nhị thẩm..."
Giống Lưu Phân!
Nhưng sao có thể là Lưu Phân được?
Lưu Phân gầy trơ xương lại đen, không còn dáng dấp của phụ nữ, Vương Kim Quế vẫn là vào tết năm ngoái mới gặp Lưu Phân, lúc đó Lưu Phân sắc mặt đã tốt hơn, nhưng cũng không phải thay đổi đến mức long trời lở đất thế này.
Hạ Đại Quân bảo Hạ Hồng Binh dừng lại, người phụ nữ trong tiệm có phải là Lưu Phân không?
Sờ lương tâm mà nói, bảo là giống Lưu Phân thì không bằng nói giống Hạ Hiểu Lan hơn một chút.
Lưu Phân không phải như vậy, Hạ Đại Quân cùng đối phương chung sống hai mươi năm, sao có thể không rõ được.
Ngay lúc đó, một người phụ nữ khác đứng bên cạnh nghiêng đầu, Vương Kim Quế thật muốn vỡ mạch máu:
"Đó là thím Hiểu Lan, họ Lý chắc chắn không sai được!"
—— Người xuất hiện cùng Lý Phượng Mai ngoài Lưu Phân thì còn ai được nữa? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận