Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1248: Cả nhà góp một góp (length: 8128)

"Viên Hàn, ba ta chỉ là ngoài miệng hay nói nặng thôi, ngươi đừng để bụng mà chấp nhặt với ông ấy, nhị thím ta đưa cho ngươi danh sách sính lễ rồi đó, làm được thì cứ làm, nếu không được thì hai chúng ta cùng nhau bàn xem sao, ngươi đừng vội..."
Chu Di chạy theo ra tận cửa quán ăn.
Viên Hàn nắm tay nàng, "Tiểu Di, em đừng lo lắng, tuy điều kiện nhà anh không tốt, nhưng để cưới em về nhà, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để chuẩn bị. Anh cũng không trách bác trai, bác trai cùng bác gái đồng ý cho chúng ta kết hôn, trong lòng anh đã tràn đầy biết ơn rồi!"
Mặt Chu Di ửng đỏ.
Nàng cũng không ngờ, lại dễ dàng chờ được đến ngày mây tan trăng tỏ.
Nàng có chút sợ đây là ba nàng chỉ đang kéo dài thời gian, dặn Viên Hàn phải nhanh chóng chuẩn bị, chỉ khi nào thật sự kết hôn thì Chu Di mới có thể yên tâm.
Viên Hàn hết mực đảm bảo, lại dặn dò nàng ở nhà phải tự chăm sóc bản thân cho tốt:
"Đừng cãi nhau ầm ĩ với bác trai bác gái, em ngoan ngoãn dưỡng sức cho khỏe, chờ anh đến rước em về, bên ngoài lạnh thế này, mau về nhà thôi."
Hai người bịn rịn khó rời, Chu Di về đến quán ăn vẫn cẩn thận từng bước.
Trong mắt nàng chỉ có Viên Hàn, không hề chú ý đến Viên mẫu cùng chị em Viên gia từ nãy đến giờ vẫn luôn lơ nàng, tâm tình đều không mấy vui vẻ.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Chu Di, mặt Viên mẫu càng kéo dài hơn cả mặt lừa:
"Nhà họ Chu bắt nhà mình phải mua những thứ đồ gì vậy hả?"
Viên Hàn nặng trĩu tâm tình, đem những đồ vật ghi trên danh sách sính lễ đọc một lượt.
Viên đại tỷ hít một hơi khí lạnh, "Một cái tủ lạnh cũng đã phải 2000 tệ rồi, thêm cả cái TV, còn nhất định phải là TV 19 inch trở lên nữa chứ, cái này so tủ lạnh còn đắt hơn, còn chưa kể đống đồ lặt vặt kia, ngươi muốn cưới Chu Di, chẳng phải tốn đến cả vạn sao?"
Tân tứ đại kiện vốn dĩ đã tốn mất mấy ngàn tệ rồi.
Nhà họ Chu cũng có đòi hỏi thấp hơn chút, nhưng Viên Hàn biết như thế không có gì là lạ.
Nếu Chu Văn Bang mà tuyên bố ra ngoài là gả con gái, không chọn điều kiện nào khác của nhà trai, chỉ cần chuẩn bị những thứ này, không biết bao nhiêu chàng trai nguyện ý tranh nhau làm con rể nhà họ Chu đâu.
Viên Hàn an ủi các chị: "Yêu cầu cao cũng không sao, chỉ sợ là không muốn thôi, bây giờ để nhà họ Chu hả giận, về sau có khi lại coi mình là con rể thật."
Viên mẫu ồn ào, "Con rể mà còn có giả à? Chẳng ai không muốn thứ gì mà đã gả cho ngươi rồi. Chu gia đây chính là bắt nạt nhà chúng ta dễ nói chuyện đấy thôi, ngươi cứ kéo dài thêm hai ba tháng nữa xem, bụng Chu Di có ngày càng to ra hay không, rốt cuộc nhà Chu gia có vội vàng hay không nữa..."
Ý bà ta là nhắc đến chuyện vợ trước của hắn, không cần thứ gì đã gả rồi.
Nhưng hai người có thể so sánh với nhau được sao?
Viên Hàn sắc mặt khó coi, "Mẹ, sau này ở trước mặt Chu Di thì mẹ đừng có lảm nhảm nữa, đều là chuyện đã qua rồi thì còn nhắc lại làm gì."
Viên Nhị tỷ nhỏ giọng nói: "Em trai nói đúng đấy, trong nhà góp lại một chút đi, dù gì cũng nên cho em trai cưới vợ trước đã. Mẹ, cái kiểu đó của mẹ ở mấy nơi nhỏ bé quê mùa còn có tác dụng thôi, mẹ biết gia thế nhà Chu Di như thế nào không? Hôm qua em trai còn đi cầu xin ông của Chu Di mới được ông ấy đồng ý đó, ở trước cửa có lính canh đứng, người ta chỉ cần nói một câu không cho vào thì em trai cũng không có cách nào vào được đâu."
Đây là kiểu gia đình gì vậy trời!
Đặt vào ở mấy lão già trong quê mình, cho dù huyện trưởng, thị trưởng thì cũng không thể so sánh cửa nhà họ Chu được.
Viên Hàn có thể cưới được Chu Di, Viên Nhị tỷ cảm thấy đó là mồ mả tổ tiên Viên gia đã bốc lên khói xanh rồi, có phú quý từ trên trời rơi xuống đầu Viên gia đó, nếu không biết nắm lấy thì chẳng phải quá ngốc sao?
Việc cố kéo đến khi nhà họ Chu không thể không gả Chu Di, giảm đi được chút tiền, nhưng lại làm cho vợ chồng Chu Văn Bang thêm ghét Viên Hàn, Viên Nhị tỷ thấy cái mất nhiều hơn cái được.
Viên mẫu kéo dài mặt, "Ngươi nói thì dễ, tiền này lấy đâu ra mà góp, ngươi cho được chắc?"
Viên Nhị tỷ cứng họng.
Viên đại tỷ vội vàng xua tay, "Đừng có nhìn ta, ta nhiều nhất chỉ có thể góp được 1000 đồng thôi, coi như ta ủng hộ em trai."
Viên Nhị tỷ cũng nhanh chóng bày tỏ ý kiến, "Vậy ta góp 2000 tệ, vậy chẳng phải góp được 3000 tệ rồi sao, còn lại thì nghĩ cách sau."
Viên mẫu vẫn còn bất mãn, Viên Hàn vội vàng ngăn lại:
"Điều kiện nhà các tỷ có thế nào thì chỉ có vậy, còn lại em sẽ tự nghĩ cách, chẳng phải em bảo mẹ mang theo mấy thứ kia sao? Nghe nói mấy người làm văn hóa ở Kinh Thành cũng có không ít người thích những thứ đồ cũ đó, em thử xem có đổi được chút tiền nào không."
Viên mẫu không tin, "Mấy thứ đồ bỏ đi đó mà đáng giá được mấy đồng chứ? Bán được thì cứ bán đi, đỡ phải nhìn thấy chướng mắt."
Dù sao cũng đều là thứ đã dọn ra từ trong nhà, trước kia cái cô con dâu kia coi lại nó là bảo bối, Viên Hàn cũng tin vào mấy lời vợ cũ nói dối nên cứ nghĩ là những thứ kia đáng giá lắm.
Có đáng tiền hay không, thì phải để cho Viên Hàn đi thử mới biết được.
Người nhà Viên gia vừa đi vừa bàn bạc, Viên mẫu vẫn không quên tìm chuyện để khó dễ Chu Di:
"Không phải là ta hay nói đâu, nhà họ Chu tuy là chó cậy thế người, Chu Di thì cũng chẳng được dạy dỗ cho tử tế gì cả, một mâm thức ăn thừa lại bày ra đó, vậy mà cứ để cho chúng ta nhìn thế, ngược lại con bé cứ tự nhiên ngồi đó một mình ăn yến sào!"
Viên mẫu cũng chưa từng ăn yến sào, những chuyện như thế chỉ có mấy người nhà quan chức xã hội cũ mới ăn thôi, Chu Di này một chút cũng không để ý, đúng là lại còn ăn một mình.
Nói đến chuyện này thì còn kém xa so với cô con dâu cũ của bà một đoạn.
Trong lòng Viên Hàn cũng không được vui vẻ.
Để có thể được nhà họ Chu đồng ý hôn sự, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự hống hách của nhà họ Chu.
...
Trong phòng riêng.
Chu Di từ ngoài vào, người đầy hơi lạnh.
Chu Văn Bang nể tình xuống nước, Chu Di cũng nhân đó mà đi xuống theo, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Hồng gọi một tiếng mụ mụ, Tưởng Hồng hờ hững đáp lời.
"Con không có cố ý chọc giận mẹ đâu, con chỉ là thích Viên Hàn thôi, được kết hôn với anh ấy con liền mãn nguyện rồi, sau này con sẽ không bao giờ gây ồn làm loạn nữa, mẹ cũng đừng giận con nữa được không?"
Tưởng Hồng đau nhói lồng ngực.
Đừng giận?
Chu Di chỉ nói nhẹ vài câu đã gạt phăng hết chuyện cũ, Tưởng Hồng lại chẳng phải người có lòng dạ rộng rãi như thế.
Nghe Chu Di nói được kết hôn với Viên Hàn liền thấy mỹ mãn... Sao không có chí khí vậy chứ, Tưởng Hồng thật sự không thể tin được, đây chính là cô con gái mà mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm trời.
Trong nhà không bắt buộc nó phải có năng lực lớn, chuyện sự nghiệp qua loa không sao cả, nhưng chuyện kết hôn cũng qua loa thì — Tưởng Hồng nhanh chóng cúi đầu xuống, nếu không chắc chắn sẽ nhịn không được mà bật khóc thành tiếng mất.
Chu Văn Bang hừ lạnh một tiếng, "Ta mặc kệ con và Viên Hàn có kết hôn hay không, nếu con đã trở về thì nhất định phải quay về đơn vị đi làm."
Chu Di há hốc miệng.
Nàng vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện đi làm, bây giờ nàng không phải nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai sao? Tại sao ba nàng vừa mở miệng đã nói đến chuyện đi làm rồi.
"Ba, thế còn công việc của Viên Hàn thì sao ạ..."
Sắc mặt Chu Văn Bang quá khó coi, giọng nói của Chu Di càng ngày càng nhỏ dần.
Thôi thì bây giờ vẫn là không nên chọc cho ba nàng tức giận thì hơn, chuyện công việc của Viên Hàn thì cứ chờ khi nào cưới xong sẽ tính tiếp, dù sao thì Viên Hàn bây giờ cũng còn phải lo chuẩn bị chuyện kết hôn, không cần đi làm cũng vừa vặn.
Quan Tuệ Nga thấy hôm nay cũng quá muộn rồi, cũng cáo từ:
"Chị dâu, em với Hiểu Lan xin phép về trước, trường của con bé buổi tối còn phải điểm danh kiểm tra xem có ngủ trong ký túc xá không, em tranh thủ đưa nó về nhanh."
Tưởng Hồng tinh thần trông khá hơn trước; đứng lên đưa bọn họ, Chu Văn Bang cũng nói là gia đình mình cũng phải về.
Sau khi chia tay với nhà Chu Văn Bang, Hạ Hiểu Lan theo Quan Tuệ Nga lên xe mới cảm thán:
"Bác trai đúng là thật sự có ý tốt với chị Chu Di mà!"
Quan Tuệ Nga gật đầu, "Hy vọng mấy năm nữa Chu Di sẽ hiểu chuyện hơn, bác trai bác gái của cháu thì không nói làm gì, nhưng cái sự thương con bé của hai người đó thì không có gì để chê, cho dù bây giờ đang rất buồn và giận, thì vẫn luôn suy nghĩ tính toán cho Chu Di."
Viên Hàn không có việc làm, lẽ nào Chu Văn Bang sẽ không lo lắng sao?
Nhưng việc ông yêu cầu Chu Di đang mang thai phải quay về đơn vị làm việc, thì hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Chu Di.
Đó là một sự đảm bảo cho dù trời hạn hay lụt thì vẫn có lương, Chu Di chỉ cần đi làm thì sẽ có lương, chịu khó một thời gian thì còn có thể thăng chức, xem như là Chu Văn Bang tạo cho Chu Di một sự bảo đảm cuối cùng.
— Đúng là chỉ khi nào nuôi con mới biết lòng cha mẹ, nhìn Chu Di thế này, không biết đến khi sinh con ra có thể hiểu chuyện hơn được chút nào không nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận