Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1183: Tình ném ý cùng (length: 8581)

Tiểu Vưu ngồi đến chân đã tê rần, sốt ruột giải thích, vừa đứng lên liền ngã về phía trước.
Trương Hiểu ở gần đó, theo bản năng bảo vệ Tiểu Vưu.
"Đây là nhận thức ở đâu ra?"
Cái kiểu theo dõi không buông như thế này mà một người đàn ông nói với cô gái trẻ tuổi thì không được dễ nghe cho lắm.
Thiệu Quang Vinh sắc mặt âm trầm, vừa rồi hắn đã thấy Tiểu Vưu trong đám người vây xem, trong lòng vô cùng không vui. Nghĩ đến tối qua ở trên xe cùng Chu Thành đã nói hôm nay muốn đến Vương Phủ Tỉnh, mà Tiểu Vưu lại cũng ở trên xe. Hôm nay lại gặp mặt, chẳng lẽ không phải là cố ý?
Nha đầu này tuổi còn nhỏ, lại có tâm cơ như vậy, đúng là cam lòng bỏ vốn!
Thiệu Quang Vinh thích ngươi tình ta nguyện, lại không thích bị người nhớ thương và tính kế, bây giờ đối với Tiểu Vưu đã chán ghét vô cùng.
Hạ Hiểu Lan không biết chuyện tối hôm qua, thấy Tiểu Vưu sắp bị Thiệu Quang Vinh hỏi cho khóc liền thở dài: "Tiểu Vưu cũng đâu nhất định là theo dõi ngươi. Hôm nay rất nhiều người đến đường Vương Phủ Tỉnh xem náo nhiệt mà. Tiểu Vưu, có phải con đã nhìn thấy chúng ta từ sớm rồi không?"
Hạ Hiểu Lan đối với nàng thái độ vẫn luôn tốt, Tiểu Vưu mượn cớ giải thích:
"Ta nhìn thấy mọi người trước, thấy mọi người được mời vào trong ngồi, ta ở bên ngoài chen vào không được, nên mới đến xe ở đây chờ."
Nàng ngược lại thông minh, mặc kệ đám Hạ Hiểu Lan bao lâu mới trở về, thì cũng phải đến chỗ xe thôi.
Bất quá, Thiệu Quang Vinh cũng chỉ đi Ký Bắc lần đó là đưa Tiểu Vưu đi cùng.
Đây là trở mặt rồi sao?
Hạ Hiểu Lan không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng Tiểu Vưu chưa đến 20 tuổi, lần trước mọi người đi ra ngoài cũng nể mặt nhau, nàng cũng không muốn khiến Tiểu Vưu mất mặt:
"Vậy thì tốt, có muốn cùng chúng ta ăn cơm trưa không? Lần trước từ Ký Bắc trở về cũng đã lâu không gặp rồi."
Tiểu Vưu nhìn Hạ Hiểu Lan cùng mọi người rõ ràng đang có chính sự muốn nói. Nàng không biết Trần Tích Lương, nhưng lại nhận ra người chụp ảnh là diễn viên Trương Hiểu.
"Không cần đâu chị Hạ, em chỉ muốn đến chào hỏi mọi người thôi."
Thiệu Quang Vinh không mở miệng, Tiểu Vưu cũng không dám ở lại.
Chính nàng có thể phân biệt rõ ràng, nàng đến là để lấy lòng Thiệu Quang Vinh, chứ không phải Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan thấy nàng ngồi mãi nửa ngày, lại rối rít rời đi, không hiểu gì liền nhìn Thiệu Quang Vinh.
"Tẩu tử cô đừng quan tâm con nhỏ đó, nó lắm tâm nhãn lắm, ta sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với nó rồi!"
Trần Tích Lương và Trương Hiểu đều ngồi lên chiếc xe của Thiệu Quang Vinh. Trên xe chỉ còn lại Chu Thành và Hạ Hiểu Lan hai người. Chu Thành mới nói chuyện xảy ra tối hôm qua.
Hạ Hiểu Lan nhíu mày: "Ngay cả mạng sống cũng không cần, Tiểu Vưu này không chỉ muốn trèo cao đâu, sợ là có nỗi khổ không thể nói ra."
Hạ Hiểu Lan không phải ai cũng muốn giúp đỡ.
Nàng lại nắm được điểm quan trọng, "Ta nói tại sao Thiệu Quang Vinh lại cùng đi xem trang sức, hôm qua không phải là ta đưa anh về nhà, mà anh lại cùng Thiệu Quang Vinh đi đâu?"
Chu Thành có tự do của mình, nhưng một tiếng cũng không hé thì có gì đó kỳ quặc.
"Anh nhờ Quang Vinh cùng đi nhà họ Thạch, đưa chút đồ cho Thạch Đại Nương, tiện thể xem xem nhà cô ấy có thiếu thứ gì không. Vừa hay không quen với cuộc sống ở Kinh thành."
Hạ Hiểu Lan nói không quan tâm đến chuyện của nhà họ Thạch, nên thật sự không hề qua nhà họ Thạch.
Nhưng nàng cũng từ miệng Quan Tuệ Nga đã nghe qua chuyện của nhà họ Thạch. Nghe nói Ngụy Quyên Hồng từ phân xưởng đổi đến văn phòng làm công việc giấy tờ, làm không được thuận tay, nếu không phải là vợ liệt sĩ, đơn vị khẳng định sẽ có ý kiến.
Cũng vì là vợ liệt sĩ, đơn vị chỉ có thể để nàng ta ngồi đó, bản thân nàng lại mặt mỏng, ngại ngùng với việc trong nhà máy đã làm công việc văn phòng không nổi. Hiện giờ vẫn chịu đựng như vậy.
"Anh gạt em làm gì, chẳng qua là Ngụy tẩu tử lại tìm anh than khổ thôi, anh quan tâm đến Thạch Đại Nương em không có ý kiến, nếu anh có thời gian thì cũng nên đến thăm mà."
Khoảng cách xa xôi nam bắc, chuyện Thạch gia được sắp xếp ở Kinh thành, Chu Thành trở lại Kinh thành đã đến thăm mấy chuyến, chuyện đó là nên làm. Không bàn đến việc Thạch Khải có cứu Chu Thành hay không, dù là không có chuyện đó thì chiến hữu đã kề vai chiến đấu hy sinh, những chiến hữu có năng lực hơn chăm sóc người nhà của chiến hữu là việc làm trong quân đội đã quen thuộc từ lâu.
Tình đồng chí, từ xưa đến nay vẫn là như vậy.
Chu Thành lắc đầu, "Anh biết em thông tình đạt lý sẽ hiểu, anh cũng cảm thấy đây là việc mình nên làm, thuận tiện ghé thăm, không cần cố tình lấy ra nói."
Loại sự tình này cũng không phải là lấy để mà tranh công.
Thấy Hạ Hiểu Lan còn đang nhìn hắn, Chu Thành thực sự muốn giơ hai tay lên đầu hàng:
"... Đúng là, Ngụy tẩu tử muốn anh cho cô ấy đổi vị trí công việc, anh trực tiếp cự tuyệt rồi."
Hạ Hiểu Lan rất hài lòng, nàng cùng Chu Thành cuối cùng không có vô ích mà trải qua một hồi chiến tranh lạnh.
Đổi vị trí công việc không phải là chuyện lớn, nhưng nếu mỗi chuyện nhỏ đều chiều theo Ngụy Quyên Hồng, khẩu vị của đối phương tự nhiên sẽ càng ngày càng lớn. Chu Thành để ý đến Thạch Đại Nương, lại nhờ Thiệu Quang Vinh đi cùng, đồng thời cự tuyệt yêu cầu của Ngụy Quyên Hồng, điều này có nghĩa là có thể bình tĩnh đối đãi với người nhà họ Thạch, xem Ngụy Quyên Hồng và người nhà họ Thạch thành hai bộ phận khác nhau.
"Anh làm đúng đấy, em nghe dì Quan nói Ngụy tẩu tử làm việc ở xưởng không được thuận tay lắm, nhưng tuổi tác của cô ấy thực ra cũng không lớn, hai mươi mấy tuổi là lúc trí nhớ rất tốt, nếu thực sự có ý chí tiến thủ thì tự nhiên biết phải nỗ lực học hỏi, bây giờ thấy công việc khó khăn, chậm rãi làm quen thì sẽ phát hiện không khó đến vậy!"
Ai mà chẳng phải học?
Sống đến già học đến già, Hạ Hiểu Lan tốt nghiệp đại học sau cũng chỉ là biểu thị giáo dục trong trường của nàng đã kết thúc.
Sau khi rời khỏi trường học, nàng phải đối mặt với những khó khăn mới, điều đó cần nàng tích lũy nhiều tri thức hơn để đối phó, không chỉ về tri thức chuyên môn.
Chu Thành cũng giống vậy cũng cần phải học tập, 20 tuổi đã là doanh trưởng có lợi hại hay không?
Cực kì lợi hại!
Nhưng điều đó không có nghĩa là Chu Thành có thể hưởng một đời với vốn liếng ban đầu.
Những chuyện như được đề bạt nơi tiền tuyến trước trận đánh, không phải là thường xuyên có thể gặp được. Vì vậy, Chu Thành cũng cần phải đi học nâng cao ở trường quân đội. Hắn muốn được đề bạt trong quân đội, thì bản thân phải tăng khả năng cạnh tranh, lập công là một mặt, không ngừng hấp thụ kiến thức mới là mặt khác – chưa nói đến điều gì, tiếng Anh của Chu Thành chắc chắn có tiến bộ lớn.
Trước đây, hắn dựa vào sự thông minh bẩm sinh để kiếm tiền bằng cách buôn thuốc lá.
Hiện tại khi gặp phải vấn đề, suy nghĩ vô cùng rõ ràng, dựa vào lý trí để phân tích. Giống như lúc này, một vài ý nghĩ của Chu Thành khiến Hạ Hiểu Lan kinh ngạc, hai người có cùng quan điểm về một số vấn đề.
Đây là một chuyện tốt, không chỉ giúp hai người có nhiều điểm chung hơn mà còn quan trọng là Chu Thành càng tích lũy được nhiều kiến thức thì khả năng tư duy của hắn sẽ càng ngày càng được nâng cao.
Người lớn tuổi như mẹ nàng, Lưu Phân, cậu Lưu Dũng, mợ Lý Phượng Mai cũng đều đang học tập tiến bộ cả.
Hiện tại có vẻ như Lưu Dũng là người chịu áp lực lớn nhất, cũng là người có động lực mạnh mẽ nhất, và cũng là người học nhanh nhất.
Lưu Phân đứng thứ hai.
Mợ Lý Phượng Mai vì đàn ông trong nhà có thể dùng được, ngược lại không còn sự hăng hái phấn đấu như lúc mới vào thành phố, đối với sự nghiệp của mình không còn sự theo đuổi cao trở nên an phận thủ thường.
Những người thân cận còn lại bên cạnh Hạ Hiểu Lan, chắc chắn là những người cùng chung chí hướng với nàng.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, những người không cố gắng không tiến bộ, Hạ Hiểu Lan đương nhiên là từ từ tạo ra khoảng cách với họ.
Hiện tại xem ra, Chu Thành cũng có suy nghĩ tương tự.
Chu Thành thấy mặt mày nàng rạng rỡ, biết nàng đang rất cao hứng. Loại cảm giác này Chu Thành không biết diễn tả như thế nào, Hiểu Lan cao hứng không phải vì hắn từ chối giúp Ngụy Quyên Hồng mà vì suy nghĩ của hai người có thể thống nhất.
Tâm đầu ý hợp.
Trong đầu Chu Thành bỗng nhiên xuất hiện từ này.
Nói ra thì cũng lạ, hắn cùng Hiểu Lan đã là đối tượng hai năm nay rồi, vậy mà Chu Thành mới lần đầu tiên cảm nhận rõ cái gọi là "tâm đầu ý hợp." Tình cảm trước đây rất mãnh liệt, phần nhiệt tình ấy vẫn còn chưa tan đi.
Nhưng loại mãnh liệt ấy khác với sự rung động trong lòng lúc này, trước đó là hai người bị hấp dẫn bởi bề ngoài, bây giờ thì hắn ngày càng hiểu rõ Hiểu Lan hơn, hiểu được tại sao nàng lại vui hoặc buồn, loại cảm giác này khiến Chu Thành cảm thấy thật tuyệt diệu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận