Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 875: Nếu không duy nhất bồi thường? (length: 8264)

Hạ Hiểu Lan cho rằng mình nên cùng Chu Thành nói chuyện nghiêm túc.
Ít nhất muốn thống nhất thái độ đối với người nhà họ Thạch?
Hạ Hiểu Lan từ đầu đến cuối cảm thấy, cho người ta cá không bằng chỉ người ta cách bắt cá, chiếu cố người nhà họ Thạch một đời, nàng và Chu Thành đích xác nuôi nổi.
Nhưng vạn nhất ngày nào đó Hạ Hiểu Lan và Chu Thành gặp phải chuyện lớn, ngay cả cuộc sống của chính mình cũng không biện pháp chiếu cố thì nói gì đến chiếu cố người khác? Chỉ cần người nhà họ Thạch có bản lĩnh sinh tồn, tương lai lại có biến cố gì, thì họ vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà đứng lên!
Quan Tuệ Nga cũng đang dao động, không biết phải làm sao.
Trên đường liền thương lượng với Hạ Hiểu Lan, "Cũng không biết cái viện kia có bán không, Tiểu Ngụy thật sự thích ——"
Quan Tuệ Nga không nói hết lời.
Cho dù có thực sự tặng nhà cho người nhà họ Thạch, thì Ngụy Quyên Hồng có thỏa mãn không, Quan Tuệ Nga cũng không chắc chắn.
Nhưng tính chất của việc này đã thay đổi hoàn toàn.
Hạ Hiểu Lan rất thẳng thắn phản đối:
"Dì Quan, cháu không tán thành như vậy, chị dâu Ngụy có thể nhất thời cố chấp, nếu chúng ta muốn giúp nhà họ Thạch, không nên dung túng cho chị dâu Ngụy có ý nghĩ không làm mà hưởng. Nhà họ Thạch trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, người đàn ông trưởng thành duy nhất lại là kẻ ngốc, rất nhiều năm tới nhà họ Thạch đều sẽ phải dựa vào chị dâu Ngụy chống đỡ — dì rộng lượng như vậy, không phải giúp cô ấy mà là đang làm mềm nhũn cột sống của cô ấy."
Người làm chủ gia đình mà không có ai là chỗ dựa thì hai đứa nhỏ Thạch Khải, tương lai chưa chắc đã có thể được nuôi dạy tốt.
Quan Tuệ Nga không nghĩ rằng Hạ Hiểu Lan lại nói ra những lời này.
Ngẫm lại kỹ thì đích xác là như vậy.
Quan Tuệ Nga cũng thở dài: "Bây giờ chúng ta làm gì, đều thay đổi hết ý nghĩa."
Không theo ý của Ngụy Quyên Hồng, phỏng chừng Ngụy Quyên Hồng sẽ cho rằng nhà họ Chu không có lương tâm, cho rằng Hạ Hiểu Lan chỉ đứng nói chuyện không đau lưng.
Còn nếu theo ý của Ngụy Quyên Hồng, muốn nhà thì cho nhà, không hài lòng với công việc thì lập tức đổi cho mới, Ngụy Quyên Hồng cũng chỉ cho đó là điều đương nhiên!
Không nói là Quan Tuệ Nga không có lương thiện, mà vừa rồi, bà thật sự đã nghĩ đến việc mua luôn cái tứ hợp viện hiện tại nhà họ Thạch đang ở, sau đó đổi công việc của Ngụy Quyên Hồng đến văn phòng... Một căn tứ hợp viện như vậy cũng phải đến mấy vạn tệ, mà theo mức lương hiện tại, cũng gần bằng Thạch Khải phải cố gắng cả đời!
Tiền trợ cấp của nhà nước cũng không cao như thế.
Quan Tuệ Nga muốn dứt khoát giải quyết dứt điểm cảm giác có lỗi với nhà họ Thạch.
Nhưng Ngụy Quyên Hồng thì cố chấp, Thạch Đại Nương thì lại hiểu lý lẽ, vừa nãy đã cãi nhau với Ngụy Quyên Hồng một trận, sự chênh lệch lớn giữa hai người khiến Quan Tuệ Nga khó quyết định.
Nghe Hạ Hiểu Lan nói xong, Quan Tuệ Nga cũng thấy bất lực.
Trong lòng bà hiểu rõ, lời Hạ Hiểu Lan nói mới đúng.
Hạ Hiểu Lan nghĩ nghĩ, "Dì à, dì có muốn đến gặp Chu Thành không?"
Quan Tuệ Nga giật mình.
"Bây giờ cũng đang giữa trưa, từ Kinh Thành đến Thạch Gia Trang cũng chỉ hơn 300km, nếu đi ô tô thì chưa đến 5 tiếng. Hôm nay lại là thứ bảy, Chu Thành ở học viện chắc cũng được nghỉ, nếu bây giờ chúng ta xuất phát, thì đến chiều tối sẽ đến học viện lục quân."
Không hỏi Chu Thành thì nàng và Quan Tuệ Nga cũng không thể quyết định được, vì chuyện này suy cho cùng vẫn là khúc mắc lớn nhất của Chu Thành.
Đề nghị của Hạ Hiểu Lan, Quan Tuệ Nga căn bản không thể cự tuyệt.
Làm mẹ ai lại không nhớ con.
"Cháu lái xe có vấn đề gì không?"
"Lái mấy tiếng thôi mà, tối nay chúng ta ở Thạch Gia Trang một đêm, ngày mai lại lái xe về, không sao."
Hạ Hiểu Lan cũng là bất chợt quyết định, vừa nói ra thì chính nàng cũng không thể từ chối được ý nghĩ này. Mua xe vẫn có cái lợi của nó, Kinh Thành cách Thạch Gia Trang không xa, có thể tránh khỏi những phiền toái khi đổi xe, sau này nếu có tình huống khẩn cấp thì nàng có thể tự lái xe đi và về trong ngày!
Quan Tuệ Nga không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện về nhà báo một tiếng, Hạ Hiểu Lan cũng thế, hai người tùy tiện mua chút đồ rồi chuẩn bị xuất phát.
Chu Quốc Bân nhận được điện thoại thì có hơi ngạc nhiên, việc Hạ Hiểu Lan mua ô tô, Chu Quốc Bân đều biết. Vừa mua xe mà đã dám lái đi đường dài đến Ký Bắc tỉnh rồi sao?
Nhưng mà phu nhân của ông không phải người tùy hứng như vậy, chắc kỹ thuật lái xe của Hạ Hiểu Lan hẳn không tồi.
Chu Quốc Bân không nói gì, chỉ dặn các nàng trên đường chú ý an toàn, không nên dừng xe tùy tiện.
"Gọi Khang Vĩ đi cùng, nó ở nhà cũng đang rảnh."
Khang Vĩ thì không được phép lái xe, nhưng ngồi xe do người khác lái thì được.
Chu Quốc Bân nói vậy là vì không yên tâm để hai người phụ nữ Hạ Hiểu Lan và Quan Tuệ Nga lái xe đến Ký Bắc tỉnh.
Không liên quan đến kỹ thuật lái xe của Hạ Hiểu Lan mà đơn thuần vì đường quốc lộ vắng vẻ không an toàn. Đây là sau đợt trừng trị nghiêm khắc năm 83, nếu như trước đó thì đám cướp đường sẽ càng lộng hành, Chu Quốc Bân sẽ không đồng ý để các nàng lái xe đi đâu.
Hiện tại, có thêm một người đàn ông đi cùng thì sẽ tránh được nhiều phiền phức không cần thiết.
Chạy đường dài thì chiếc tuyết thiết Long của Hạ Hiểu Lan không thoải mái bằng chiếc Jeep 212 được Khang Vĩ cải trang.
Hạ Hiểu Lan dứt khoát đổi sang xe của Khang Vĩ.
Khang Vĩ khẽ dịch người vào trong xe, trước mặt Quan Tuệ Nga ngoan như chim cút.
Không ngoan không được, hắn đã bao lâu rồi chưa được ra ngoài, "Thương cân động cốt một trăm ngày", hắn bị thương đã 4 tháng, vẫn luôn bị hạn chế ra khỏi kinh thành.
Khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, không ngoan một chút với Quan Tuệ Nga thì chỉ cần bà ấy nói với mẹ hắn một câu thì Khang Vĩ đừng hòng được ra ngoài!
Khang Vĩ dáng ngồi ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, hai tay đặt trên đầu gối:
"Dì Quan, dì và chị dâu sao tự nhiên lại muốn lái xe đến Ký Bắc vậy?"
Chuyện này chắc chắn là ý nghĩ bột phát, nếu đã quyết định đến gặp Chu Thành thì xuất phát vào buổi sáng sẽ tốt hơn, như vậy sẽ có nhiều thời gian hơn.
"Không có gì, chỉ là đi xem Chu Thành thôi."
Quan Tuệ Nga không nhắc đến chuyện của nhà họ Thạch, Khang Vĩ cũng là trẻ mồ côi, Quan Tuệ Nga vẫn luôn để ý đến cảm xúc của Khang Vĩ.
Nhưng Khang Vĩ đang ở trước mặt thì Quan Tuệ Nga lại nhớ tới chuyện trước đó:
"Tiểu Vĩ, cái sân nhà họ Thạch đang thuê ấy, nếu muốn mua lại thì mất khoảng bao nhiêu tiền?"
Khang Vĩ ngớ người.
Cái sân kia vốn là do Chu Thành mua, sao lại phải mua?
Nhưng những phòng ốc này trước đây đều do hắn đứng ra thay Chu Thành mua, từng căn giá bao nhiêu thì có lẽ Chu Thành còn không nhớ bằng Khang Vĩ.
"Chắc phải bốn năm vạn, dì Quan, dì muốn mua hả?"
Mua cái gì nữa chứ, ca Thành đã mua nhà nhiều rồi, người nhà họ Chu có ở hết cũng không hết. Thành ca giấu trong nhà cũng là vì sợ chú Chu sẽ phản đối. Bản thân Khang Vĩ cũng đã mua nhà và cũng giấu Khang gia.
Dù sao lúc trước tiền của hắn và Chu Thành đều là nhờ mua bán thuốc lá và kiếm tiền bằng cách lợi dụng lỗ hổng chính sách mà có, tuy không phạm pháp nhưng cũng sai, tiêu tiền không được khoa trương.
May mắn Khang Vĩ đã sớm dừng lại, về sau dựa vào tiền kiếm được từ việc buôn bán làm ăn, đương nhiên là có thể tiêu tiền một cách quang minh chính đại rồi.
Bốn năm vạn, đúng là không sai biệt lắm với những gì Quan Tuệ Nga đã nghĩ.
Căn nhà nhà họ Thạch ở không bằng căn nhà ở Thập Sát Hải của nhà Hạ Hiểu Lan, đương nhiên giá sẽ rẻ hơn không ít.
Nhưng để Quan Tuệ Nga bỏ ra bốn năm vạn cũng là một chuyện khó.
Lương của bà và Chu Quốc Bân đều rất cao, hai người lại không có thói quen tiêu tiền, Chu Thành đã sớm là lính, không tiêu tiền trong nhà, cha mẹ chồng lại không cần bọn họ trợ cấp, cho nên cũng có thể tích cóp được mấy vạn.
Nếu Ngụy Quyên Hồng thực sự muốn cái sân đó thì Quan Tuệ Nga biết bản thân mua được thì lòng cũng sẽ yên hơn.
Hạ Hiểu Lan lái xe, trên đường đi ba người nói chuyện, đến chiều tối thì cũng đã đến Thạch Gia Trang.
"Cũng không biết, giờ này còn có gặp được Chu Thành không?"
Hạ Hiểu Lan dừng xe trước học viện, Quan Tuệ Nga cảm thấy cô gái tóc ngắn mặc quân phục rằn ri trước cổng rất quen mắt.
Sao Khương Nghiên lại ở đây?
—— Quan Tuệ Nga vụng trộm liếc Hạ Hiểu Lan, Hiểu Lan có quen Khương Nghiên không?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận