Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 985: Ngài nói bừa cái gì lời thật (length: 8162)

Tống Đại Nương hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi!
Rõ ràng rất tò mò, lại tự mình suy đoán lung tung, cũng không chịu mở miệng hỏi.
Không nói chuyện với Hạ Hiểu Lan thì thôi, mở miệng nói với cha mình một chút, muốn đi theo sau lưng cha mình nhìn một cái, mà không phải ở trong này lo lắng không yên. Những lời này nói ra có gì khó?
Mao Quốc Thắng gan bé thật, quả thực chỉ nhỏ như trứng chim cút.
Những năm tháng biến động kia, thật sự đã dọa cho con trai này sợ hãi.
Không, cũng không thể trách mỗi thời cuộc biến động, mỗi người một tính cách, so với những người con khác, Quốc Thắng từ nhỏ đã không phải là một đứa có tính cách dám làm dám xông. Không giống như đại ca và nhị ca tinh nghịch gây sự, cho nên năm đó khi sắp xếp công việc cho các con, bà đã thương lượng với ông Mao để Quốc Thắng ở lại bên cạnh mình, trong mấy người con thì chỉ có Quốc Thắng là được ở lại tỉnh Kiến Viện.
Ở ngay dưới mắt Mao Khang Sơn, tránh cho đứa nhỏ này sợ hãi, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có người phát hiện.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, đảo mắt một cái mọi chuyện thay đổi bất ngờ, Quốc Thắng ở lại tỉnh Kiến Viện không những không nhận được che chở, ngược lại còn bị dọa sợ.
Tống Đại Nương thật sự không biết phải nói thế nào với Mao Quốc Thắng.
Con mình sinh ra nuôi lớn, nó đang nghĩ gì, làm mẹ lẽ nào trong lòng lại không rõ sao.
Quốc Thắng có ý kiến với cha mình đó!
Đều là người một nhà, có ý kiến thì cứ nói đi, Tống Đại Nương cũng không biết làm thế nào để hòa giải mối quan hệ giữa bà và con trai.
Nói chuyện đổi phòng ở, bà và ông Mao cũng đã đổi rồi.
Nếu không thương con, với tính tình của ông Mao thì đã sớm mắng cho Quốc Thắng một trận tơi bời rồi.
Con dâu Trịnh Thục Cầm đầy toan tính, bà và ông Mao đều biết, bình thường chẳng phải cũng nhẫn nhịn đó sao?
Chẳng phải là vì lúc ấy ông Mao bị đưa đi chăn bò mà tâm trí bà cũng rối bời không kịp thời nhận ra cô con dâu mới vào cửa là người có phẩm hạnh thế nào sao.
Mao Quốc Thắng ấp úng không nói được lời nào.
Tống Đại Nương cũng không có tâm trạng đi chơi nữa.
"Thôi, trời nóng thế này chúng ta về nhà thôi."
Nghi ngờ Tiểu Hạ có ý đồ xấu?
Có ai lại mang vàng bạc đến để hại nhà họ Mao như vậy chứ.
Tống Đại Nương tin vào mắt nhìn của chồng mình, mà bản thân bà cũng không phải là người mù, Tiểu Hạ đối với bà và ông Mao, không chỉ là tiêu tiền, mà còn rất dụng tâm.
Nếu không dụng tâm, còn mang Quốc Thắng đến Bằng Thành làm gì?
Tống Đại Nương cảm kích hảo ý của Hạ Hiểu Lan, đây là muốn giúp hai cha con ông Mao và Quốc Thắng hóa giải bất đồng đó mà!
Chỉ là Quốc Thắng không biết cố gắng, Tiểu Hạ đã bày sẵn bàn cờ mà Quốc Thắng vẫn lóng ngóng.
Hương Mật Hồ mới chơi được một nửa, Tống Đại Nương đã nói muốn về, Cát Kiếm làm tài xế kinh ngạc:
"Ý của cô Hạ là để bác ở làng du lịch chơi thêm mấy ngày nữa, tối có thể ở lại đây, nhưng nếu bác muốn về thì con sẽ lái xe ngay."
Ở lại vài ngày?
Làng du lịch này có khu vui chơi náo nhiệt trên mặt nước, cũng có những nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Nếu không phải Mao Quốc Thắng lo lắng bất an thì Tống Đại Nương thực sự muốn ở lại thêm vài ngày.
"Tiểu Cát này, hay là cậu đưa tôi đi tìm Tiểu Hạ đi, hai ngày nay nó cứ quấn lấy lão nhà tôi không rời, tôi sợ cái tính tình của lão nhà tôi dọa Tiểu Hạ sợ."
Con trai thì ấp úng, chỉ có Tống Đại Nương kiên trì mở miệng.
Nói xong câu này, bà còn sợ Cát Kiếm chê cười, thật là mất mặt mà!
May mắn Cát Kiếm ít nói trầm lặng, bình thường trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm, lại được Hạ Hiểu Lan phó thác, mặc kệ Tống Đại Nương muốn làm gì cũng đều làm theo. Cát Kiếm không hề do dự:
"Vậy con đưa bác đi, hai ngày nay cô Hạ và ông Mao đều ở công trường."
Mao Quốc Thắng giật mình, cái gì mà công trường?
Cố tình nói mập mờ là sở trường của Cát Kiếm, nói một câu lại không nói thêm gì khiến Mao Quốc Thắng thật sự muốn phát điên!
Tống Đại Nương cũng không truy hỏi.
Ai bảo Quốc Thắng không tự mình hỏi, Tống Đại Nương cố tình để cậu ta sốt ruột.
Cát Kiếm chở hai người, từ Hương Mật Hồ đến khách sạn Nam Hải.
Khách sạn Nam Hải khởi công từ tháng 6, hiện tại đã được hơn hai tháng, bể bơi vô cực kỳ thực đã làm xong, còn những chỗ khác vẫn đang được trang trí. Công trường bụi bay mù mịt, bên trong và bên ngoài cùng tiến hành trang hoàng, người của Hoa Kiến và Viễn Huy cùng nhau làm, công trường như vậy, người tỉnh Kiến Viện ngốc nghếch như Mao Quốc Thắng đúng là ít thấy.
Anh ta cùng lắm là phác họa vài bản vẽ.
Vì mồm miệng không nhanh nhẹn, không có can đảm nên dù anh ta có tham gia thiết kế thì đến hiện trường cũng không đến lượt anh ta.
May mắn cha anh ta là Mao Khang Sơn, không ai ở tỉnh Kiến Viện dám cướp công lao của anh, nếu không thì anh cũng sẽ giống như Nhiếp Vệ Quốc và những người trẻ tuổi khác của Viện Thiết kế Kiến trúc tỉnh Ngạc kia, luôn phải làm không công cho người khác.
Công trường như vậy...
Tống Đại Nương lẩm bẩm: "Tiểu Hạ thật không dễ dàng."
Nhìn một cô nương mềm yếu, không ngờ lại có thể luôn ở cái công trường rối tinh rối mù như vậy.
Mao Quốc Thắng nhìn ngó xung quanh, Lưu Dũng đang đội mũ bảo hộ chạy tới:
"Tống sư mẫu, sao mọi người lại đến đây, chỗ này bừa bộn lắm! Cát Kiếm, không phải Hiểu Lan bảo cậu đưa Tống sư mẫu đi dạo ở Bằng Thành sao?"
Mao Quốc Thắng nhận ra Lưu Dũng.
Hôm vừa đến Bằng Thành, Lưu Dũng đã làm chủ mời cả nhà họ ăn cơm.
Lưu Dũng là cậu của Hạ Hiểu Lan.
Mao Quốc Thắng nhìn công trường đang bận rộn, không chắc chắn về vị trí của Lưu Dũng.
Hôm đó Lưu Dũng tự giới thiệu mình là người trang hoàng nhà cửa.
Mao Quốc Thắng nghĩ, vậy chắc cũng chỉ là làm cho người bình thường ở nhà cửa loại kia... Đương nhiên, trước mắt cái công trình này cũng là nơi ở, có điều nó quá đồ sộ mà thôi.
"Đây là đang xây gì vậy?"
Mao Quốc Thắng cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: "Sao không thấy ông già nhà tôi với Tiểu Hạ đâu?"
Lưu Dũng lấy ra điếu thuốc đưa cho anh ta: "Hút thuốc đi, đều tại con nhỏ Hiểu Lan kia cứ gọi lung tung cả, làm loạn cả vai vế của tôi và cậu rồi, chúng ta cứ kệ nó. Quốc Thắng này, đây là khách sạn Nam Hải do người Hồng Kông đầu tư, công ty nhỏ của cậu tôi cũng nhận chút việc trang trí, cũng nhờ Hiểu Lan làm ra bản thiết kế trang trí được người Hồng Kông chấp thuận, nên mới cho công ty của tôi và người Hoa Kiến cùng nhau trang trí khách sạn. Tất nhiên, Hoa Kiến thầu chính còn chúng tôi chỉ làm ké thôi."
Giọng điệu của Lưu Dũng khiêm tốn.
Nhưng trong khi nói chuyện, đã có mấy nhóm người tới tìm anh ta, đều hỏi ý kiến Lưu lão bản cả.
Mao Quốc Thắng đứng một bên quan sát, Lưu Dũng nói chỉ là ké, nhưng anh không tin.
Hóa ra sức mạnh của Tiểu Hạ, lại đến từ người cậu của mình?
Công việc làm ăn của cậu hình như cũng không nhỏ...
Mao Quốc Thắng thầm ghi nhớ trong lòng.
Lưu Dũng cuối cùng cũng giúp xong mọi việc: "Tống sư mẫu, Mao lão sư và Hiểu Lan hai ngày nay luôn bận rộn ở công trường, bác và Quốc Thắng vào lều nghỉ ngơi trước đi, bụi bặm ở đây nhiều lắm, con sẽ gọi Mao lão sư qua, ai, Tống sư mẫu bác cũng khuyên Mao lão sư bớt việc lại, tôi thì không chê Mao lão sư truyền đạt nhiều kiến thức cho Hiểu Lan, chỉ lo Mao lão sư mệt quá thôi."
Lều trại rất đơn sơ.
Nhưng nơi này cách công trường một khoảng, không còn bụi bặm nhiều như thế nữa.
Chốc lát sau, Hạ Hiểu Lan và Mao Khang Sơn đội mũ bảo hộ cũng tới.
Mặt Mao Khang Sơn không vui: "Các ngươi đến công trường làm gì, không phải là đang làm loạn sao!"
Mao Khang Sơn hai ngày nay đang hăng say dạy học, bị người ngắt quãng giữa chừng thì không thoải mái, cũng may đó là Tống Đại Nương, đổi là người khác chắc chắn ông ta còn khó chịu hơn nữa.
Tống Đại Nương chỉ vào Mao Quốc Thắng: "Con trai ông lo ông bị Tiểu Hạ lừa nên tôi dẫn nó đến xem."
Mao Quốc Thắng há hốc mồm—— mẹ anh nói gì thế này, sao lại nói thật hết ra rồi?
vừa rồi bận việc đi ra ngoài quên không tải chương thứ hai, đừng nóng vội, đừng nóng vội nhé..
Bạn cần đăng nhập để bình luận