Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 544: Ta là hắn ba! (length: 8298)

Thang Hoành Ân hung hăng bỏ lại một câu, người Quý gia đều không kịp phản ứng.
Bởi vì Thang Hoành Ân chưa từng dùng thái độ này để nói chuyện với người Quý gia!
Quý Nhã năm đó vốn là gả cho, Thang Hoành Ân thích nàng, cũng cảm kích Quý gia đồng ý hôn sự của hai người, đối với mỗi người Quý gia đều rất cảm kích. Sau này cùng Quý gia bất đồng quan điểm, Quý Nhã đưa ra ly hôn, còn mang theo Quý Giang Nguyên, Thang Hoành Ân vẫn thấy áy náy.
Sự áy náy này, cũng làm cho hắn nhường nhịn Quý gia lần nữa.
Dù nhiều năm như vậy Quý gia cố ý cắt đứt liên hệ của Thang Hoành Ân với Quý Giang Nguyên, cha con thất lạc 12 năm.
Dù mỗi lần đến Quý gia, người Quý gia thái độ rất ác liệt, Thang Hoành Ân đều nhịn — kết quả là hắn phát hiện mình càng hạ thấp tư thế, thái độ Quý gia cũng không hề buông lỏng, Thang Hoành Ân cảm thấy nhịn nhiều năm như vậy, vậy là đủ rồi.
Quý Nhã có thể không phân phải trái, đối với người Quý gia không phân phải trái, đối với hắn không phân phải trái, nhưng Quý Nhã dựa vào cái gì không phân phải trái với người vô tội?
Thang Hoành Ân không muốn trò chuyện với người Quý gia nữa, tất cả mọi người sẽ không thể nào dễ nói chuyện được!
Hắn vừa đi, Quý Nhã liền mất khống chế cảm xúc.
Phòng khách Quý gia bị đập tan tành, Quý Nhã dùng tay nắm mảnh sứ vỡ, máu tươi liền tích tắc rơi xuống.
"Không nên làm tổn thương chính mình, Quý Nhã, ngươi không thể để cảm xúc đánh bại, bác sĩ Steve nói rồi, có thể khống chế bằng cách theo ta hít sâu!"
Kiều Trị ôm chặt lấy nàng, Quý Nhã bị thương, tim của hắn cũng đau theo.
Cậu cả Quý đang lục tìm hòm thuốc, trong lòng dì Quý có một ngọn lửa đang cháy. Cứ cố sức mà làm, cuối cùng chọc tức lão già Thang Hoành Ân vừa đi, trước kia quan hệ còn có thể quan tâm đến Quý gia được bao nhiêu? Người đi trà lạnh, Quý gia lúc này không biết hạ mình, đi trêu chọc Thang Hoành Ân làm gì.
Đổi thành người bình thường, việc chữa lành quan hệ với Thang Hoành Ân còn không kịp.
Quý gia hay đấy, cho rằng Thang Hoành Ân vẫn là tiểu cán bộ năm xưa cầu hôn Quý Nhã, có thể tùy tiện bắt nạt.
Thị trưởng Thang Hoành Ân là làm không công sao? Sao có thể không có một chút tính khí! Cũng không phải người đàn ông của Quý Nhã mà dựa vào cái gì phải tùy tiện để Quý gia giày vò.
Trong lòng dì Quý ngọn lửa càng cháy càng mạnh, Thang Hoành Ân vừa rồi có vẻ giận dữ, thật sự khiến bà hoảng sợ. Âm thanh cũng không lớn, cũng không hề tục tĩu, lại cho dì Quý một loại cảm giác rất đáng sợ.
Bà chưa bao giờ rõ ràng cảm nhận được, Thang Hoành Ân, "chồng cũ" của Quý gia, đã trở thành một nhân vật lớn!
Nếu Quý gia còn không nhìn rõ tình thế, đối mặt cơn giận dữ của Thang Hoành Ân, cả nhà có thể làm gì?
Chống lại?
Dì Quý là làm mẹ, bà không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho con cái.
Cũng không thể cả nhà đều cùng Quý Nhã làm ầm ĩ chứ!
Quý Nhã cũng quả thật làm chuyện không ra gì, cùng Thang Hoành Ân làm ầm ĩ, còn cảm xúc hóa với người nhà, còn đi uy hiếp một nữ sinh... Chuyện này mà làm, thật là mất mặt Quý gia.
Dì Quý vừa mở miệng, Quý Nhã vừa mới an tĩnh lại đã mất khống chế cảm xúc.
Kiều Trị hoàn toàn dựa vào hình thể mới có thể ngăn cản Quý Nhã, cậu cả Quý giận dữ:
"Không biết nói thì ngậm miệng, đi thông báo Giang Nguyên về nhà!"
Trở mặt với người Quý gia, Thang Hoành Ân một chút cũng không khó chịu, ngược lại còn có chút thoải mái.
Giống như một cái bao quần áo vốn không phải hắn nên gánh, bị hắn cưỡng ép gánh trên vai rất nhiều năm, bản thân hắn nặng nề, cái bao kia ở trên lưng còn không vừa lòng. Đến khi Thang Hoành Ân cuối cùng tự mình nghĩ thông suốt, hắn mới không để ý cái bao đó nữa, sau khi vứt nó xuống, đầu óc Thang Hoành Ân liền thanh tỉnh vài phần.
Người đều là động vật tình cảm, dễ dàng bị các loại cảm xúc chi phối.
Thang Hoành Ân còn chưa nghĩ đến trả thù Quý gia, hắn không phải loại người không có phẩm cách đó, nhưng nếu Quý Nhã làm gì quá đáng, hắn cũng không phải ăn chay.
Thang Hoành Ân phát hỏa một trận ở Quý gia, trong lòng cảm thấy sảng khoái cực kỳ, ngay cả dạ dày cũng không có cảm giác khó chịu. Sau đó hắn liền đi Hoa Thanh.
Không cần trốn trong bóng râm nữa, cũng không cần không có cách nào nhận biết với con trai ruột nữa.
Thang Hoành Ân có thể thản nhiên ngồi ở băng ghế trong sân trường, hắn ở sân thể dục tây đại giữ một nam sinh, hỏi người kia có biết Quý Giang Nguyên ở dãy nhà nào không.
"Cậu ơi, có thể giúp tôi gọi cậu ấy một tiếng không? Làm phiền cậu!"
Ngược lại Quý Giang Nguyên thật dễ quen biết, nam sinh không phân sinh viên cũ hay sinh viên mới, cùng nhau đá mấy trận bóng liền đặc biệt thân thiết.
Nhưng vì sao lại muốn giúp gọi Quý Giang Nguyên?
Sinh viên cũng không giấu giếm cảm xúc, ánh mắt nghi ngờ bị Thang Hoành Ân nhìn ra.
"Ta là ba của nó, ta đến thăm nó."
Thái độ của hắn thản nhiên, nhìn khí chất thật không giống người ngoài. Không phải đầu trâu mặt ngựa, mà là kiểu người đặc biệt làm người ta tin tưởng.
Nửa tiếng sau, Quý Giang Nguyên đứng trước mặt Thang Hoành Ân, thực tế thì, giáo viên trong khoa vừa mới gọi điện cho cậu, nói trong nhà có chút việc gấp, bảo Quý Giang Nguyên trở về - Quý Giang Nguyên thấy Thang Hoành Ân, hai cha con kể từ lần chia tay ở bệnh viện, đây là lần đầu tiên gặp mặt.
"Anh... sức khỏe của ngài?"
Không gọi được "Ba ba", Quý Giang Nguyên nói hàm hồ.
Thang Hoành Ân trong lòng dễ chịu, Quý gia không quan tâm hắn, Giang Nguyên vẫn quan tâm hắn.
Phụ tử thiên tính, người khác không thể nào xóa bỏ dễ dàng được.
"Ngồi xuống nói chuyện đi, chúng ta nói chuyện một chút. Ta vừa đi một chuyến đến nhà Quý, liên quan đến chuyện của ngươi, cũng vì mẹ ngươi phát hỏa loạn lên, ta sợ nàng sẽ giận cá chém thớt với Hiểu Lan, ngươi cũng không ngạc nhiên khi ta nói vậy phải không? Vì trong lòng ngươi cũng hiểu mà."
Quý Giang Nguyên biết vì sao nhà lại gọi mình về.
Thang Hoành Ân xuất hiện, mẹ của cậu chắc chắn sẽ lên cơn!
Trong lòng Quý Giang Nguyên gấp gáp muốn trở về, nhưng vấn đề Thang Hoành Ân nói lại là điều cậu quan tâm. Hạ Hiểu Lan thật sự là quá xui xẻo, Quý Giang Nguyên biết những ai bị mẹ cậu để ý đều không có kết quả tốt đẹp gì, loại người cố chấp là sẽ không nói lý, logic của nàng đã thành một hệ thống riêng rồi!
Thang Hoành Ân thấy Quý Giang Nguyên không vội vã, vui mừng cực kỳ.
Từ điểm đó mà nói, hắn thật sự muốn cảm ơn Quý gia, Quý Giang Nguyên thật là tốt hơn so với Thang Hoành Ân tưởng, đứa nhỏ này dù được Thang Hoành Ân đích thân dạy dỗ, cũng không thể ưu tú hơn hiện tại được. Xúc động là bản tính của người trẻ tuổi, Quý Giang Nguyên nghe lời của hắn còn có thể bình tĩnh, Thang Hoành Ân vô cùng cao hứng – Quý Giang Nguyên khác với người nhà họ Quý, người Quý gia hoàn toàn không thể khơi thông, nhưng Quý Giang Nguyên thì có thể.
"Mẹ của ngươi rất tức giận, ta không thể nào thảo luận một cách bình tĩnh với nàng về tương lai của ngươi, ta nghĩ hay là đến trường hỏi ngươi một chút. Xin lỗi, ba xa cách ngươi nhiều năm như vậy, bỏ lỡ sự trưởng thành của ngươi, cũng không biết suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn tương lai là như thế nào, ngươi đã nghĩ đến muốn trở thành loại người nào, muốn sống ở đâu, muốn làm ngành nghề gì sao? Ta hy vọng nghe được suy nghĩ của ngươi, kế hoạch nhân sinh của ngươi, có phải chỉ có về Mỹ mới có thể thực hiện?"
Ở nước Hoa ít khi có chuyện cha mẹ cùng con cái bàn về tương lai.
Phụ huynh đều thường thay con mình định hướng tương lai một cách thô bạo và đơn giản.
Học trường nào, học chuyên ngành gì, làm công việc gì, khi nào kết hôn, lại là kết hôn với ai… Việc này, các phụ huynh thường lo lắng con cái sẽ đi sai đường, luôn luôn không nhịn được muốn nhúng tay.
Nếu Quý Giang Nguyên lớn lên bên cạnh Thang Hoành Ân, Thang Hoành Ân cũng sẽ không nhịn được mà nhúng tay, hắn sẽ không suy nghĩ đến ý kiến của Quý Giang Nguyên, sẽ nhân danh muốn tốt cho Quý Giang Nguyên, lên kế hoạch sẵn cho cuộc đời của Quý Giang Nguyên.
Chính vì có cảm giác hối tiếc, người ta sẽ trở nên bao dung hơn, và khiến Thang Hoành Ân học được cách tôn trọng.
Quý Giang Nguyên nhìn thẳng vào mắt Thang Hoành Ân: "Nhưng, không phải anh không muốn cho tôi về Mỹ sao, anh muốn tôi ở lại đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận