Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 560: Quý Giang Nguyên sụp đổ (length: 8510)

x·i·n· ·l·ỗ·i?
Quý Nhã trong từ điển chưa từng có hai chữ này a.
Nàng ở nước Mỹ thường xuyên sẽ nói "Sorry" đây là từ dùng để hóa giải x·ấ·u hổ, nội tâm của nàng không hề cảm thấy thật sự x·i·n· ·l·ỗ·i.
Vì sao nàng không trở về Quý gia mà lại muốn đến kh·á·c·h sạn, chính là bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Bình tĩnh nghĩ lại một chút, ngay cả Ninh Ngạn Phàm cũng từ chối giúp nàng, chẳng phải đã cho thấy tính nghiêm trọng của sự việc rồi sao?
Thang Hoành Ân rốt cuộc lợi h·ạ·i đến mức nào, thời điểm này mới có thể cảm nhận được, Ninh Ngạn Phàm không tán thành Quý gia cùng Thang Hoành Ân c·ứ·n·g đối c·ứ·n·g—— Quý Lâm dù sao cũng là người của bộ ngoại giao, Quý Nhã cùng Quý Giang Nguyên đều không được phép rời khỏi Kinh thành, đã nói rõ được nhân mạch của Thang Hoành Ân.
Cảm giác này giống như là năm đó Quý Nhã x·á·ch đơn ly hôn, Thang Hoành Ân ở vào đáy vực của cuộc đời, Quý Nhã cảm thấy sợ hãi, nàng không biết những ngày khổ cực này khi nào mới chấm dứt, nàng đã trốn chạy!
Bây giờ nghe xong lời Quý Lâm nói, Quý Nhã khó tin được.
Không chỉ muốn cùng Thang Hoành Ân giải hòa, mà còn muốn xin lỗi Hạ Hiểu Lan sao?
"Không thể nào!"
Quý Nhã thốt ra.
Nàng làm sao có thể đi xin lỗi một đệ t·ử được chứ.
Nàng đến bây giờ cũng không cảm thấy mình đã làm sai, mặc kệ là lần đầu đi cảnh cáo Hạ Hiểu Lan, hay là hôm nay đến chặn người.
Quý Lâm ngồi tr·ê·n ghế sô pha, mặt không cảm xúc: "Vậy thì ngươi đừng nghĩ đi đâu nữa, cứ ngoan ngoãn ở trong nước đi, mặc quần áo vào, bây giờ liền về nhà với ta."
Quý Nhã khó mà tin được, vị đại ca luôn t·h·i·ê·n y bách thuận với nàng lại dùng giọng điệu nghiêm khắc thế này để nói chuyện.
Nàng quay đầu sang nhìn Quý Giang Nguyên:
"Ta làm sai sao? Ta chỉ là muốn nhanh chóng đưa con về nước Mỹ..."
Nàng muốn tìm sự ủng hộ từ Quý Giang Nguyên, nhưng Quý Giang Nguyên thật sự không thể trái lương tâm mà nói rằng Quý Nhã đúng.
"Ngài yên tâm, con sẽ cùng ngài về nước Mỹ."
Đôi mắt Quý Nhã nháy mắt bừng sáng.
Nhưng Quý Giang Nguyên lại né tránh ánh mắt của nàng.
Hôm nay Quý Nhã làm ầm ĩ ở trường học một trận, không ít học sinh vây xem, Quý Nhã cũng không che giấu thân ph·ậ·n của mình, Quý Giang Nguyên sao còn có thể tiếp tục đi học ở Hoa Thanh.
"Nhưng mà, ngài cần phải xin lỗi bạn học Hạ Hiểu Lan."
Câu nói sau của Quý Giang Nguyên đ·á·n·h tan tia hi vọng trong lòng Quý Nhã.
Nàng sẽ không xin lỗi, Quý Lâm và Quý Giang Nguyên đều không đứng về phía nàng, Quý Nhã đã đập nát bình rượu và ly rượu trên đầu g·i·ư·ờ·n·g, chiêu này lần nào dùng cũng hiệu nghiệm nhưng lần này chỉ làm cho mọi người thêm khẩn trương như cũ.
Quý Giang Nguyên cảm thấy bầu không khí trong phòng thật là ngột ngạt, hắn m·ở cửa phòng bước ra ngoài, không để ý tiếng Quý Lâm gọi ở phía sau, một mạch đi xuống lầu, hòa vào bóng tối mờ mịt.
Tháng 12, ban đêm ở Kinh Thành thật lạnh.
Quý Giang Nguyên cũng không biết mình đã đi bao lâu, mang th·e·o những bông tuyết nhỏ, gió đêm vẫn không ngừng tạt vào cổ, hắn cũng không biết tại sao sự việc lại trở nên như vậy.
Chẳng lẽ hắn không nên gặp cha ruột sao?
Ngày đó nếu không tò mò nhất định phải t·h·e·o Hạ Hiểu Lan đến b·ệ·n·h viện, có phải hay không liền có thể duy trì vẻ ngoài gió êm sóng lặng?
Khi Quý Giang Nguyên phục hồi tinh thần, hắn đã đứng ở cửa văn phòng thường trú Bằng Thành tại Kinh Thành.
Thang Hoành Ân sớm đã ngủ say, tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ vô cùng khẩn trương:
"Lãnh đạo, bên ngoài có một đồng chí nói là con trai của ngài."
Thang Hoành Ân lập tức bật dậy từ trên g·i·ư·ờ·n·g, "Mau cho hắn vào."
Hắn cầm lấy chiếc đồng hồ để ở đầu g·i·ư·ờ·n·g, 12 giờ 39 phút sáng, thời gian này sao Giang Nguyên lại đến đây?
Thang Hoành Ân vội mặc quần áo rồi m·ở cửa, Quý Giang Nguyên đứng ở cửa, tr·ê·n lông mi vẫn còn vương những hạt băng tuyết nhỏ. Theo bản năng, Thang Hoành Ân chạm vào tay và mặt Quý Giang Nguyên, lạnh đến dọa người.
"Sao con lại đến đây? Nhanh vào trong!"
Hai cha con thật ra còn rất xa lạ, kể cả lần gặp nhau ở sân thể dục đại học cũng tính thì đây là lần thứ tư gặp mặt sau 12 năm xa cách. Tình phụ t·ử đánh bại sự xa lạ, Quý Giang Nguyên có vẻ phản ứng chậm chạp, Thang Hoành Ân kéo cậu vào trong phòng. Điều kiện văn phòng thường trú cũng không tệ, trong phòng Thang Hoành Ân có phòng vệ sinh riêng, Thang Hoành Ân lấy ra một bộ quần áo sạch của mình, đẩy Quý Giang Nguyên vào phòng vệ sinh:
"Con đi tắm nước ấm đi, tắm lâu một chút."
Quý gia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, nếu không Quý Giang Nguyên sẽ không nửa đêm chạy đến văn phòng thường trú.
Thang Hoành Ân thật ra vẫn chưa đ·ộ·n·g t·h·ủ với Quý gia mấy đâu, hắn cho đó chỉ là cảnh cáo, mấy ngày này ở Kinh Thành, hắn tranh thủ xử lý một số việc làm ăn. Đi thăm vài vị lão đại, cũng là thảo luận ý tưởng và hỏi thăm, đều là vì đặc khu cùng nhau p·h·át triển thôi nhưng người ngoài không biết, tự nhiên sẽ lan truyền ra tín hiệu hắn đang đối phó với Quý gia.
Trong lúc Quý Giang Nguyên tắm, theo thói quen, Thang Hoành Ân muốn s·ờ t·h·u·ố·c, nhưng phát hiện tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g không có nhớ ra bác sĩ dặn phải cai t·h·u·ố·c lá sau phẫu thuật loét dạ dày, lúc ở Bằng Thành có Bí thư Bành giám sát, còn đến Kinh Thành thì bị Hạ Hiểu Lan thu hết hai lần rồi, bây giờ trên người hắn đến hộp t·h·u·ố·c lá cũng không dám mang theo.
Đang buồn cười, thì Quý Giang Nguyên tắm xong bước ra.
Cậu cao hơn Thang Hoành Ân, mặc áo khoác của ông thì hơi chật.
"Chỗ này gần lò sưởi, con ngồi xuống sưởi một lát, ấm người rồi nói cho ba nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Quý Giang Nguyên đúng là bị lạnh cóng đến quá sức rồi, lúc nãy trên đường không có mục tiêu nên cậu không cảm thấy lạnh, sau khi tắm nước nóng mới cảm giác da thịt và đến cả nội tạng đều lạnh buốt.
"Hôm nay mẹ con, lại đi tìm Hạ Hiểu Lan, còn cùng Quý Nhã muốn đưa Hạ Hiểu Lan cùng con xuất ngoại. Ba nói xem, nếu nàng ở lại trong nước, cuộc s·ố·n·g của mọi người có thể yên ổn không?"
Cái gì mà lựa chọn của mình chứ, gặp phải người mẹ như vậy, Quý Giang Nguyên cảm giác mình không có cách nào chọn được cuộc đời của chính mình.
Lại đi tìm Hiểu Lan, còn muốn đưa Hiểu Lan cùng Giang Nguyên xuất ngoại?
Thang Hoành Ân biết tình hình hiện tại không thích hợp, nhưng hắn thật sự muốn cười, Quý Nhã thật ra không thay đổi chút nào, vẫn như xưa.
Làm việc gì cũng rất t·h·i·ê·n chân, đều dựa theo ý nghĩ của mình.
Lúc còn trẻ như vậy thật đáng yêu, ngang ngược một chút cũng không sao.
Nàng đều đã nhiều tuổi còn đang sống trong thế giới "t·h·i·ê·n chân" của tuổi 20, nụ cười Thang Hoành Ân chậm rãi tan đi—— Người nhà Quý gia, thật là không hề sợ ông, nhất là Quý Nhã.
...
chớp mắt đã đến cuối tuần, Quan Tuệ Nga muốn nàng đến nhà họ Chu một chuyến, Hạ Hiểu Lan trời còn chưa sáng đã dậy sớm chạy trước ra nhà ga.
Đợi một lát ở bên sân ga, chuyến tàu từ Thương Đô đến Kinh Thành đã vào ga, Hạ Hiểu Lan tìm đến nhân viên tàu nhờ mang hàng, đối phương đưa cho cô một cái bao lớn:
"Cám ơn cô nha!"
Vốn dĩ không cần cảm ơn, nhân viên tàu cũng thích những công việc làm thêm có chút tiền như vậy.
Hạ Hiểu Lan ném bao hàng lên băng sau xe đ·ạ·p, trực tiếp đạp xe đi nhà Chu Thành.
Quan Tuệ Nga vẫn luôn chờ ở nhà, Tằng tẩu nói Hạ Hiểu Lan đã đến thì Quan Tuệ Nga chậm rãi xuống lầu, thấy Hạ Hiểu Lan đang xách một cái túi lớn.
"Con mang cái gì đến vậy?"
Bà đã chạy đến trường giúp Hạ Hiểu Lan ra mặt, cũng không phải là muốn để Hạ Hiểu Lan đưa đồ cho bà.
Hạ Hiểu Lan lấy ra từ trong túi một chiếc áo phao nhung lông vịt màu đỏ rượu: "A di, năm nay cửa hàng con chủ yếu bán loại quần áo này, mặc vào đặc biệt giữ ấm, hai lớp lót bông và nhung lông vịt, cũng không phải đồ vật gì quý giá, con bảo người ta mang 4 chiếc đến, của dì, của chú Chu, còn có của ông và bà nội đều có, nếu mọi người thích thì con sẽ bảo người ta mang đến tiếp."
Chỉ là áo phao lông vũ thôi mà.
Người khác thì tiếc tiền không mua, nhưng Quan Tuệ Nga thì không thiếu số tiền đó.
Bà chỉ là không thích áo phao lông vũ trong trung tâm thương mại mập mạp quá, lại còn chỉ có loại ngắn, mặc vào vẫn bị lạnh chân, không bằng mặc áo khoác dày ấm hơn.
Nhưng Hạ Hiểu Lan đứng bên cạnh trông chờ nhìn, Tằng tẩu cũng khuyến khích bà thử một lần, Quan Tuệ Nga nể mặt mũi, liền mặc thử—— chiếc áo này đúng là không giống với áo lông vũ trong trung tâm thương mại, độ dài đến dưới đầu gối, che kín phần đùi dễ bị lạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận