Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1145: Trổ hết tài năng (length: 8252)

Lưu Khả Doanh đến cả diễn cũng lười diễn.
Nàng chỉ là vợ tư của Đỗ Tranh Vinh, tuổi so với Đỗ Triệu Huy còn lớn hơn không bao nhiêu, chạy tới quan tâm Đỗ Triệu Huy nói không chừng còn rước họa vào thân.
Muốn thể hiện tình mẫu tử, Lưu Khả Doanh tự có con ruột của mình.
Ngược lại là Đỗ Triệu Cơ, người mà trong miệng Lưu Thiên Toàn hay gọi là đồ không nghe lời sẽ cắn người, nghe nói anh cả Triệu Huy vừa về Hồng Kông liền vào thẳng bệnh viện, lập tức cắt ngang công việc.
"Lùi lại lịch trình của ta."
"Nhị thiếu, chúng ta đã hẹn—"
Đỗ Triệu Cơ giơ tay cắt ngang, "Mỗi hợp đồng đều rất quan trọng, nhưng bàn việc thì lúc nào chẳng được, hiện tại ta muốn đi bệnh viện hỏi thăm anh cả."
Người bên cạnh lập tức không dám khuyên nữa.
Quan hệ giữa Nhị thiếu và đại thiếu, báo lá cải Hồng Kông đều có ghi, tranh đấu một mất một còn. Không biết có phải vì cẩn thận không, mà ngay cả người trợ lý thân cận nhất bên cạnh, Đỗ Triệu Cơ cũng không hề nói xấu Đỗ đại thiếu trước mặt họ.
Nhị thiếu hình như thật sự rất coi trọng tình cảm anh em?
Điều này khiến những người ủng hộ Đỗ Triệu Cơ đều lo lắng, Nhị thiếu đi du học nước ngoài, đọc nhiều sách nên đầu óc đơn giản, hắn không coi đại thiếu là địch nhân, chẳng lẽ đại thiếu sẽ nương tay sao? Nếu như đại thiếu thắng, bọn họ những người theo Nhị thiếu này cũng chẳng có kết quả tốt.
Bất quá lúc này Đỗ Triệu Huy đang nằm viện, Nhị thiếu nên đến thăm.
Nếu không đi, cái tình huynh đệ thắm thiết bình thường biểu hiện ra chẳng phải sẽ bị người nghi ngờ sao?
Đỗ Triệu Cơ cởi áo khoác vest treo lên, ánh mắt dừng lại ở một phần tài liệu trên bàn, bên cạnh phần tài liệu này dán không ít giấy nhớ, Đỗ Triệu Cơ có chút mắc chứng cưỡng chế của người Xử Nữ, nhìn thấy tài liệu không chỉnh tề bên cạnh thì vô cùng muốn nổi giận.
Nhưng nhìn kỹ, giấy nhớ đánh dấu phân loại, không cần từng trang xem xét kỹ, liền biết muốn xem nội dung ở tờ nào.
Đây là một thủ đoạn kiểm tra đơn giản bước đầu, không phải ý tưởng thiên tài, nhưng lại có thể tiết kiệm thời gian.
Tiết kiệm thời gian cho Đỗ Triệu Cơ, cũng tiết kiệm thời gian cho tất cả những ai sẽ xem phần tài liệu này.
Nếu mọi người làm việc đều chịu động não, hiệu suất chắc chắn sẽ nâng cao hơn rất nhiều, Đỗ Triệu Cơ bước chân khựng lại, liếc nhìn tài liệu thêm một cái: "Ai đã sắp xếp, đi hỏi xem."
Ai đã sắp xếp?
Trong phòng thư ký có vài thư ký, trợ lý cũng không thể nào trả lời được ngay, nhưng anh ta vẫn cứ thu tài liệu lại.
Người này có phải sắp bị đuổi việc rồi không? Nhị thiếu thích cái mới lạ, lại không thích người có lập dị.
Đồ đạc không chỉnh tề ở bên cạnh sẽ khiến Nhị thiếu rất khó chịu, dán giấy nhớ vào làm gì, chẳng phải là làm Nhị thiếu ghét thêm sao?
Đợi Đỗ Triệu Cơ vừa rời công ty, trợ lý "bộp" một tiếng ném tập tài liệu lên bàn:
"Ai đã sắp xếp đây? Không biết quy tắc của Nhị thiếu hả?"
Ánh mắt trợ lý đảo qua mấy cô gái trong phòng thư ký, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, Nhị thiếu không giống đại thiếu, cả ngày để ý đến những tin lá cải linh tinh, bọn họ liền coi Nhị thiếu là con rùa vàng, muốn gả vào nhà họ Đỗ làm thiếu phu nhân hào môn, cơ hội không lớn, nhưng nếu có thể quen với Nhị thiếu nhất định sẽ được hậu báo.
Tiền đồ công việc, báo đáp về tiền bạc... trợ lý đều nhìn thấu được tâm tư của các cô.
"Không phải tôi làm đâu."
"Cũng không phải tôi."
"Là Coco phụ trách tôi nhớ!"
Sắc mặt trợ lý khó coi như vậy, Coco đương nhiên không chịu thừa nhận, "Không phải tôi!"
Không phải cô ta thì là ai?
Coco chỉ ra ngoài khu văn phòng lớn, "Là người mới đến!"
Việc người trong phòng thư ký sai bảo thư ký văn phòng là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng Coco nên biết thói quen của Nhị thiếu, làm sao lại đem phần tài liệu này đưa đến văn phòng? Không biết là ai trong phòng thư ký muốn chơi xỏ cô ta đây, ở đâu có nhiều phụ nữ thì ở đó có đấu đá lẫn nhau.
Trợ lý nghe theo lời của Coco tìm đến người mới Diệp Tiểu Quỳnh, đối phương lại là người hiếm hoi ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng.
Đơn giản nhẹ nhàng ở đây là chỉ việc Diệp Tiểu Quỳnh để mặt mộc, chẳng hề trang điểm.
Quần áo cũng cực kỳ giản dị, một thân đồ bình dân.
Trợ lý cũng không biết đối phương lấy sức lực ở đâu mà vào được Trung Hoàn, với một người mới như vậy, Coco mà không bắt nạt mới lạ.
"Cái này là cô làm?"
Diệp Tiểu Quỳnh gật đầu, cũng không hề biện giải.
Trợ lý lại càng dứt khoát, "Cô chờ thông báo đi, Nhị thiếu có lẽ sẽ muốn gặp cô đấy."
Giết gà dọa khỉ, mắng cho một trận rồi khai trừ sao?
Trợ lý cũng không biết.
Đỗ Triệu Cơ ngày thường rất ôn hòa, hễ gặp phải chuyện làm ăn lại vô cùng nghiêm khắc.
Diệp Tiểu Quỳnh có chút khẩn trương, lại có chút kích động.
Đời người là một canh bạc, cô liều mình nhảy lên chuyến tàu hỏa này là một canh bạc, từ Thượng Hải lén lút vượt biên sang Hồng Kông là một canh bạc, Coco tìm cô hỗ trợ, cô dùng chút ít tâm cơ cũng là một canh bạc. Cô thật sự quá muốn được nổi bật, việc vặt trong văn phòng với việc vào phòng thư ký, cái nào có tiền đồ hơn thì ai cũng biết.
Mấy cô gái ở phòng thư ký làm được chuyện gì, cô cũng làm được.
Cô tin rằng chỉ cần có cơ hội, cô sẽ còn làm tốt hơn nữa.
Vậy tại sao không thử?
...
Đỗ Triệu Cơ đuổi đến bệnh viện thì Đỗ Triệu Huy vừa mới đi tản bộ loanh quanh trở về phòng bệnh.
Tâm giám cho thấy trái tim của hắn nào có bất thường, nếu không phải Đỗ Triệu Huy nhiều tiền, bác sĩ chỉ sợ đã muốn cho rằng hắn không phải thân thể xảy ra vấn đề, mà là bệnh về tâm lý. Rất nhiều kẻ có tiền đều có tật xấu, sợ chết, quá độ khẩn trương về cơ thể của mình, hễ có cái răng nào không thoải mái liền làm ầm ĩ lên —— nhưng chuyện này về cơ bản đều xảy ra ở những phú hào lớn tuổi, một công tử nhà giàu còn tráng niên như Đỗ Triệu Huy, sợ chết như vậy thì thật là hiếm.
Nể mặt Đỗ Triệu Huy có tiền, bác sĩ không thể trực tiếp nói đầu óc hắn có vấn đề, mà vẫn phải khám xét cẩn thận hơn.
"Khi tâm tình dao động, sẽ phát sinh tình trạng tim đập bất thường, Đỗ tiên sinh có thể ở lại viện quan sát thêm vài ngày."
Đỗ Triệu Huy vừa về đến phòng bệnh lại gắn thiết bị theo dõi nhịp tim, sau đó hắn liền nhìn thấy người em trai tốt Đỗ Triệu Cơ của mình.
Đỗ Triệu Cơ tuyệt đối có thể tính là một trong những người mà hắn ghét nhất dạo gần đây, hắn nhịn không được nhìn vào dụng cụ đo, tim không hề có chút biến động nào, nhìn thấy Đỗ Triệu Cơ cũng không xuất hiện cái tình trạng tim đập loạn xạ, hoảng hốt hụt hơi.
"Anh cả, anh không sao chứ?"
Biểu tình quan tâm của Đỗ Triệu Cơ rất rõ ràng, Đỗ Triệu Huy cười gượng, "Anh cả còn chưa chết, chỉ là làm kiểm tra sức khỏe thông thường thôi."
Đỗ Triệu Cơ vẫn rất lo lắng, lại gọi bác sĩ đến hỏi.
Bác sĩ nhìn nhìn Đỗ Triệu Huy, "Sức khỏe của Đỗ tiên sinh rất tốt, đây chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi."
Nơi nào cũng không có vấn đề, chỉ là tự cho là mình có bệnh, vấn đề thuộc về tâm lý này, là chuyện riêng của Đỗ đại thiếu, nên không cần nói cho người ngoài biết. Báo lá cải ở cảng đều thích viết về chuyện nhà họ Đỗ, Đỗ Triệu Huy không ở Hồng Kông, thì mấy tin giật gân cũng giảm bớt đi phần nào.
Đỗ Triệu Cơ hàng năm đều đi học ở nước ngoài, hai anh em thật ra rất xa lạ.
Đỗ Triệu Huy đặc biệt không thích Lão nhị lúc nào cũng tỏ vẻ nhã nhặn có khí chất, người em còn nhỏ tuổi hơn cả hắn, dáng dấp lại cao hơn hắn nửa cái đầu, ở nước ngoài thịnh hành tập thể hình, Đỗ Triệu Cơ tập vai rộng eo thon, mặc đồ lên trông cũng có dáng dấp... còn muốn cùng Đỗ Triệu Huy tranh đoạt gia sản, Đỗ Triệu Huy thích người em trai này thì mới đúng là gặp quỷ!
Sắc mặt Đỗ Triệu Huy khó coi, nhưng khó cho Đỗ Nhị thiếu vẫn có thể tìm được chủ đề:
"Cha hiện tại không ở Hồng Kông, ở đây người đầu tiên phải đến thăm anh cả chắc chắn là cha, từ nhỏ đến lớn cha vẫn luôn thương anh cả nhất, em vẫn luôn rất ngưỡng mộ. Em biết anh cả không thích em, cho rằng mẹ em đã phá hoại gia đình của anh cả, chuyện của người lớn thì giờ rất khó để đánh giá, không có mẹ em thì cũng sẽ có người khác, nếu anh với em tranh chấp, những người khác trong nhà chỉ biết vỗ tay hoan hô, tập đoàn có quy mô không nhỏ, anh cả sao không muốn liên thủ cùng em, anh em đồng lòng làm cho tập đoàn phát triển tốt hơn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận