Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1027: Kế tiếp kéo lên (length: 8617)

Kim Sa Trì đại bạo.
Hạ Hiểu Lan vẫn còn ở trường học, liền nghe nói giá đất Kim Sa Trì liên tục tăng lên.
Ban đầu có người trả giá 5 triệu.
Giá cả rất nhanh nhảy lên đến 6 triệu.
Sau đó là 8 triệu, 10 triệu, cuối cùng giá chào cao nhất là từ công ty Mỹ Hoa của Đường Nguyên Việt.
Giọng của Cát Kiếm cũng có chút run rẩy:
"Mỹ Hoa ra giá 12 triệu, muốn mua Kim Sa Trì, Đường tổng đã gọi điện thoại nhiều lần để hẹn gặp mặt nói chuyện."
Giọng Hạ Hiểu Lan đặc biệt nhẹ nhàng:
"Vậy ngươi đã nói thế nào?"
"Ta làm theo phân phó của cô, mặc kệ ai tới hỏi đều nói không bán... Cô thật sự không định bán sao?"
Một mảnh đất có giá 2,78 triệu tệ.
Thời gian có được chưa tới nửa tháng, giá trị đã lật bốn lần, biến thành 12 triệu tệ.
Thật ra, dựa theo quy hoạch ban đầu của Hạ Hiểu Lan cho mảnh đất này, Cát Kiếm cũng không cho rằng chung cư Kim Sa Trì cuối cùng có thể kiếm được trên 9 triệu tệ. Vất vả khai phá bất động sản, kết quả là kiếm còn không bằng đầu cơ đất, Cát Kiếm cũng không biết lựa chọn nào chính xác hơn.
"Cát Kiếm, mảnh đất này chúng ta không thể bán. Không phải bất kỳ một cái ao nào đổ hai cân vàng vào là giá trị của nó có thể tăng gấp bội. Thành công của Kim Sa Trì trong thời gian ngắn là không thể phục chế. Như lời anh nói, hiện tại người dân ở Bằng Thành cũng đang bàn tán về mảnh đất này. Chúng ta, Khải Hàng Điền Sản, mà làm cho hạng mục này thành công thì ba chữ Kim Sa Trì sẽ gắn chặt với Khải Hàng Điền Sản. Biến danh tiếng thành lợi ích thực tế thì cần thời gian, nhưng sự chuyển đổi này là lâu dài và liên tục!"
Nhắc tới Kim Sa Trì, người ta sẽ nhớ tới Khải Hàng Điền Sản.
Ai nói một công ty nhỏ không cần danh tiếng, làm bất kỳ ngành nghề gì đều cần danh tiếng.
Nếu như đã có được quyền sử dụng mảnh đất chung cư đầu tiên của Bằng Thành thì Hạ Hiểu Lan sẽ không dễ dàng buông tay.
Một dự án không kiếm được 9 triệu, Hạ Hiểu Lan cũng không hối hận.
Cô mới 20 tuổi, đây mới là năm 1985, lẽ nào Khải Hàng Điền Sản chỉ làm một dự án Kim Sa Trì sao?
Đường Nguyên Việt trả 12 triệu tệ, Hạ Hiểu Lan còn luyến tiếc bán.
Sau đó nếu thêm một con số 0... khụ khụ, không bán mới là lạ. Nàng có cả trăm triệu vốn trong tay thì việc gì làm chẳng được, nháy mắt liền có thể khiến Quý Nhã quỳ ở ngã tư đường Trường An mà sám hối!
Cái gọi là tiết tháo, ở chỗ Hạ Hiểu Lan vẫn có niêm yết giá.
Chỉ là cái giá niêm yết quá cao, người bình thường không trả được mức giá trong lòng Hạ Hiểu Lan.
Tổng cộng chỉ có 23 mẫu đất, nếu Đường Nguyên Việt mà bỏ 120 triệu mua thì chẳng phải đơn giá đã 5 triệu một mẫu sao?
Kim Sa Trì trừ khi chôn mộ tổ tiên của nhà họ Đường nên không ai được động thổ, hoặc là đụng vào nhà họ Đường sẽ phải xong đời kiểu đó, chứ không thì bỏ 120 triệu mua, chẳng khác nào Hồng Kông phú hào có nhiều tiền mà không phải xưởng in tiền à?
Dù sao cũng sẽ không có người trả được cái giá trong lòng Hạ Hiểu Lan, cho nên nàng có thể thản nhiên bày ra cho Cát Kiếm thấy cái gọi là tiết tháo và nói về sự phát triển lâu dài của công ty. Dù sao Cát Kiếm vốn là fan cuồng của cô, đây chẳng qua là chuyện tẩy não thường ngày thôi.
Hạ Hiểu Lan tuy rằng không bán nhưng vẫn muốn gặp Đường Nguyên Việt.
"Phải làm cho ngân hàng tin tưởng rằng Kim Sa Trì có thể trị giá nhiều tiền như vậy."
Chỉ dựa vào dư luận và tin đồn thì làm sao được, Hạ Hiểu Lan muốn gặp Đường Nguyên Việt để trao đổi trực tiếp, tốt nhất là nên có thêm cả chủ nhiệm Phan phụ trách hoạt động tín dụng.
"Vậy thì trả lời với Đường tổng là thứ Bảy này gặp mặt đi."
Hạ Hiểu Lan đồng ý gặp Đường Nguyên Việt khiến cho Đỗ Triệu Huy trong lòng chua xót.
Lại không biết có một người còn chua hơn.
Chính là Kha Nhất Hùng đã chuyển sang làm đốc công.
Trước đây đã ngỏ lời muốn hợp tác với Hạ Hiểu Lan, nhưng Hạ Hiểu Lan căn bản không thèm để ý tới hắn.
Kha Nhất Hùng bị một vố đau điếng, may là lúc đó chỉ có Tào Lục biết chuyện. Kha Nhất Hùng tức giận, Tào Lục vì muốn thay Lão đại trút giận, liền bày trò tra tấn cha con Hạ Hồng Binh làm công trên công trường.
Kha Nhất Hùng không phải chờ quá lâu, Kim Sa Trì đã đại bạo.
Khải Hàng Điền Sản bỗng nhiên nổi tiếng, có bối cảnh vững chắc có thể lấy được phê duyệt đất chung cư.
Vận may cũng tốt đến kinh người, mua một cái ao nước bẩn, vậy mà đào ra vàng!
Có người nói đào được 10 cân, có người nói có bảo bối lớn cỡ đầu người. Số vàng đào được bị thêu dệt nghe nhầm thành đồn bậy, mỗi khi nghe người ta bát quái, cái tên Khải Hàng Điền Sản sẽ lại bị nhắc đến một lần.
Những người có chút năng lực thì đều có thể điều tra ra ông chủ của Khải Hàng là Hạ Hiểu Lan.
Kha Nhất Hùng nhận được tin tức xong, vẻ mặt kỳ ảo:
"Thảo nào..."
Thảo nào cái gì?
Thảo nào mà không hợp tác với hắn.
Hạ Hiểu Lan đang lặng lẽ tung chiêu lớn.
Ngươi cho rằng nàng chỉ buôn bán quần áo ở chợ bán sỉ Dương Thành, thì nàng đã đến Bằng Thành buôn vật liệu xây dựng rồi.
Ngươi cho rằng nàng mở cửa hàng vật liệu xây dựng, thì nàng đã tham gia vào trang trí khách sạn.
Chẳng lẽ trang trí là mục đích cuối cùng của Hạ Hiểu Lan sao?
Không, nàng làm tất cả mọi thứ cũng chỉ để khai thác bất động sản.
Kha Nhất Hùng không thể dấn thân vào ngành nghề này, hắn chỉ là đốc công, lấy được vài công việc từ tập đoàn Tranh Vinh rồi cùng bọn địa đầu xà ở Bằng Thành tranh nhau kiếm chác từ vận chuyển và xây dựng mà thôi.
Kha Nhất Hùng phát hiện tiền ở Bằng Thành thật dễ kiếm, thì ra buôn bán kiếm còn nhiều hơn làm côn đồ.
Hắn vừa mới phát hiện ra sự thật này, Hạ Hiểu Lan đã ở rất xa phía trước, tạo dựng được mối quan hệ với chính phủ, lấy được giấy phép đất, bắt đầu khai thác bất động sản.
Tuy rằng so về tài sản, Hạ Hiểu Lan vẫn kém xa thương nhân Hồng Kông.
Nhưng cô ấy đang kinh doanh, chẳng phải cũng giống Đỗ Triệu Huy hay những người khác sao?
Làm khai thác mới là người ăn thịt, còn làm công trình chỉ là kẻ uống nước thừa!
Kha Nhất Hùng vỗ tay lên bàn: "Hay hay hay, rất tốt!"
Chẳng lẽ hắn còn không bằng một người phụ nữ sao?
Người phụ nữ này thật sự không tầm thường chút nào.
Kha Nhất Hùng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần Hạ Hồng Hà đang nấu cơm trong lều, cũng mang họ Hạ, nhưng sao con đường muội Hạ Hiểu Lan lại tài giỏi như vậy, còn Hạ Hồng Hà này thì thật hèn nhát vô dụng! Không chỉ có Hạ Hồng Hà mà ngay cả Hạ Tử Dục đã len lén sang Hồng Kông cũng không thông minh cho cam.
Hạ Hồng Hà bị Kha Nhất Hùng nhìn tới run rẩy cả người.
Nàng và ba sớm đã muốn bỏ đi, nhưng căn bản là không đi được.
Một khi đã vào công trường thì không được tự ý bỏ đi, đốc công lại là đầu lĩnh vô danh ở Dương Thành. Hai cha con Hạ Hồng Binh không có bản lĩnh để mà cương quyết nghỉ việc.
Thứ hai, bây giờ Hạ Đại Quân còn bị Tiểu Vũ dụ dỗ ngon ngọt bằng những lời êm tai, nên cũng không đồng ý cho hai cha con nghỉ việc. Hạ Đại Quân thấy em trai và cháu gái mỗi ngày đi làm đúng giờ, bất chấp mưa gió đều tới công trường. Một người không có thời gian đánh bạc, một người thì sửa được tính lười biếng. Ông ta còn cảm thấy A Hoa sắp xếp công việc quả là có dụng ý tốt.
Công việc vừa thoải mái vừa có thể diện, chưa chắc đã phù hợp với cha con Hạ Hồng Binh.
Hạ Đại Quân chỉ có thể nghĩ như vậy, dù sao ông ta cũng không thể trở lại làm việc bên cạnh Đại thiếu gia. Muốn đổi cho cha con Hạ Hồng Binh công việc khác thoải mái và có thể diện hơn thì ông cũng không làm được.
Đối với việc này, Tiểu Vũ cũng kín đáo phê bình.
Đương nhiên, theo lời Tiểu Vũ nói thì đó là vì lo lắng cho tiền đồ của Hạ Đại Quân, khiến Hạ Đại Quân cảm động hết sức. Đôi khi đàn ông ngu xuẩn như vậy đó, những sự trả giá âm thầm thì họ lại coi đó là chuyện đương nhiên, toàn là dựa vào cái miệng mà lươn lẹo, làm ba phần thì lại nói thành mười, nhưng lại khiến họ cảm thấy là thật lòng đối đãi. Hạ Đại Quân hiện tại cho rằng Tiểu Vũ thật sự tốt với ông, ở đâu cũng vì ông suy nghĩ, mà cũng ở đâu cũng vì người nhà họ Hạ lo lắng.
Không dám nghỉ việc, cũng không thể nghỉ việc, Hạ Hồng Hà chỉ còn biết cắn răng chịu đựng trên công trường.
Thời tiết ở Bằng Thành lại nóng bức, một mình nàng và một người phụ nữ trung niên phải nấu cơm cho mười mấy người ăn, khối lượng công việc rất lớn.
Đã khó chịu thì chớ, như hiện tại, lão bản Kha thường xuyên dùng ánh mắt khó hiểu đánh giá nàng. Dù cho có mù, thì Hạ Hồng Hà cũng không nghĩ đó là ánh mắt ngưỡng mộ.
Vừa khinh bỉ lại vừa ghét bỏ, đã muốn đuổi thì sao không đuổi, tại sao lại cứ muốn lưu nàng ở lại công trường làm gì?
Hạ Hồng Hà thầm mắng Kha Nhất Hùng đầu óc có vấn đề. Vất vả lắm mới tới giờ tan ca, một khắc cũng không muốn đứng lại công trường, nhanh chóng cùng ba mình trở về nhà.
Mệt như chó, trên đường hai cha con chẳng ai nói với ai câu nào. Về đến nhà rồi Hạ Hồng Binh lại bị bà lão Hạ giữ lại:
"Không được để con hồ ly nhỏ đó xúi giục Nhị ca con mua nhà đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận