Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 470: Hỗ lợi hỗ huệ giúp (thêm 31) (length: 8775)

Người trong nước rất coi trọng sự nghiệp.
Hạ Hiểu Lan cũng không ngoại lệ.
Dù là tự mình ở hay là đầu tư, đều khiến trong tay nàng có một khoản tiền, mà nhà ở tại kinh thành giống như từng bắp cải, đang kêu gào hãy mau tới hái chúng đi, hãy mau tới nhặt đi —— Hạ Hiểu Lan không thể thờ ơ.
Lá đỏ Hương Sơn rất đẹp.
Bản thân nàng cảm thấy bài tập ký họa cũng hoàn thành không tệ, tâm trí đều đã bay tới chuyện mua nhà ở kinh thành.
Từ Hương Sơn trở về mới bốn giờ chiều, Hạ Hiểu Lan lại đạp xe đến chi nhánh nhỏ của ngân hàng gửi tiền.
"Hạ đồng học!"
Thấy nàng đến, nhân viên làm ở quầy liền rất nhiệt tình.
Hạ Hiểu Lan phỏng chừng người nhân viên quầy này không đủ khả năng, liền bỏ qua anh ta mà tìm trực tiếp Ngũ giám đốc. Nhân viên quầy có chút tủi thân, Hạ Hiểu Lan xem như không thấy, nàng không phải đến ngân hàng tìm người tán gẫu, cũng không phải tìm người tâng bốc, nàng là đến làm việc mà, đương nhiên phải tìm Ngũ giám đốc có năng lực rồi.
Ngũ giám đốc còn tưởng nàng đến hỏi về cái phê thư kia.
Số sách báo trị giá 15000 tệ, đáng để tới hỏi han một chút, Ngũ giám đốc đều cho rằng Hạ Hiểu Lan đã sớm trở lại, nhưng cô nàng có tiền này thật giỏi nhẫn nại, từ Lễ Quốc Khánh đến giờ đã qua một tuần rồi.
Nói thật, ông thấy Hạ Hiểu Lan cũng khá quen thuộc.
Bất quá, người ta là cô gái trẻ tuổi, ông không thể nhìn chằm chằm vào được.
"Hạ đồng học, bên tân hoa thư điếm báo lại, phê thư mà cô muốn bên Dự Nam đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến An Khánh… Cô xem sách này đưa đến bằng cách nào, có yêu cầu gì không?"
Nhanh như vậy đã chuẩn bị xong hết số sách?
Ngũ giám đốc làm việc đúng là nhanh, Hạ Hiểu Lan càng thêm cảm thấy việc tìm Ngũ giám đốc hỗ trợ tìm nhà là chính xác!
Sách chuyển bằng cách nào?
Dùng xe kéo đến Nhất Trung huyện An Khánh là được mà.
"Ý ông là gì, tôi không hiểu lắm."
"Quyên tặng sách đó, tân hoa thư điếm có thể phối hợp với Hạ đồng học tổ chức một nghi thức quyên tặng, cô dù ở kinh thành học tập, bọn họ đảm bảo sẽ vô cùng náo nhiệt giúp cô mang sách đến Nhất Trung huyện An Khánh!"
Quyên cho trường hơn một vạn đồng tiền sách, tiêu tiền mạnh tay, chẳng qua cũng chỉ để lấy danh tiếng.
Phải nghĩ nhiều cho khách hàng, Ngũ giám đốc có tâm tư tinh tế tỉ mỉ, lại nói nghi thức kiểu này ông cũng quá quen thuộc, viết một mạch, kịch bản nhiều đến nỗi có thể khiến Hạ Hiểu Lan hơi giật mình. Quả là ở thời đại nào cũng có người thông minh, Hạ Hiểu Lan không cảm thấy con đường mình đi có gì sai, hiện tại càng cảm nhận được chỗ tốt của việc đi con đường đại đoàn kết — không có tiền thì mua cái gì trái phiếu quốc gia, không mua trái phiếu quốc gia, một người bận rộn như Ngũ giám đốc, mới sẽ không tốn thời gian nói chuyện nhảm với Hạ Hiểu Lan!
"Không cần nghi thức quyên tặng, ông xác nhận hôm nay có thể gửi sách đi không? Vậy tôi mượn điện thoại ngân hàng, gọi một tiếng cho bên An Khánh, để họ phái người tiếp nhận là được."
Yêu cầu nhỏ này, rất hợp lý nha.
Đây đúng là học sinh tiêu tiền mà không cần danh, Ngũ giám đốc ánh mắt tràn đầy vẻ yêu mến: Một học sinh có tư tưởng tiên tiến như vậy, mới là mục tiêu khách hàng mua trái phiếu quốc gia.
Điện thoại gọi qua từng tầng, thật vất vả mới gọi đến Nhất Trung An Khánh, phải đợi đến nửa tiếng sau Tôn hiệu trưởng mới nghe điện.
Tôn hiệu trưởng chạy thở hồng hộc, qua ống nghe có thể nghe thấy tiếng thở mạnh của Tôn hiệu trưởng.
Hạ Hiểu Lan bật cười:
"Hiệu trưởng, ngài vất vả vì nghe điện thoại rồi."
"Không mệt không mệt, ai, tất cả chúng ta đều rất vui khi cô gọi điện về!"
Tôn hiệu trưởng không nói dối.
Quanh ông thật sự là có rất nhiều người.
Vốn là kêu ông nghe điện, đa phần các thầy cô Nhất Trung huyện An Khánh đều ở cùng trường với Tôn hiệu trưởng, vừa nghe nói Hạ Hiểu Lan gọi điện từ kinh thành về, ào ào, vài thầy cô liền chạy đến văn phòng cùng Tôn hiệu trưởng.
Hạ Hiểu Lan không phải lãnh đạo, không phải nhân vật lớn, nàng chỉ là một học sinh xuất thân từ An Khánh.
Ai bảo nàng luôn mang đến cho người ta bất ngờ, luôn khiến các thầy cô Nhất Trung huyện cảm thấy kiêu hãnh!
Tuy đã qua vài ngày, các thầy cô Nhất Trung huyện vẫn chưa hết xúc động, đều muốn hỏi một chút về chuyện Hạ Hiểu Lan ở lễ đài Thiên An Môn. Hạ Hiểu Lan liền đem việc mình huấn luyện quân sự xong, được chọn vào đội danh dự Hoa Thanh nói lại, còn về việc chỗ đứng hay ống kính đặc tả, đều chỉ là trùng hợp… Tôn hiệu trưởng không mấy tin tưởng, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy thầy cô xung quanh: Đồng chí Hiểu Lan lúc nào cũng khiêm tốn như vậy.
Tôn hiệu trưởng hỏi han đủ thứ chuyện, nghe nói Hạ Hiểu Lan ở Hoa Thanh mọi thứ đều thuận lợi, tích cực tham gia đủ các hoạt động, thầy cô và bạn học đều hòa đồng, trình độ dạy học cao, bản thân cô cũng dần cảm nhận được sức hút của chuyên ngành kiến trúc, Tôn hiệu trưởng càng thêm vui mừng.
Cho đến khi Hạ Hiểu Lan nói mình gọi điện về là để nhắc trường chuẩn bị nhận số sách báo nàng nhờ người gửi đến.
"Cô vẫn nhớ chuyện này đấy à? Thư viện vẫn đang sửa, không cần vội… Tốt, tốt, sách hôm nay sẽ chuyển đến sao? Tôi nhất định sẽ cho người nghiệm thu."
Mấy chục quyển sách không quan trọng nhất, quan trọng nhất là học sinh mà họ coi trọng nhất, cũng luôn nhớ đến sự phát triển của trường. Tôn hiệu trưởng cảm khái vô cùng, sau khi dặn dò Hạ Hiểu Lan một phen, mới quyến luyến cúp điện thoại.
"Mấy chục quyển sách quyên tặng này, chắc chắn là Hiểu Lan đồng học đã tiết kiệm từ tiền sinh hoạt của mình, tấm lòng này còn quý hơn sách vở!"
Biết Hạ Hiểu Lan không có nghèo như mọi người nghĩ, nhưng một cô nữ sinh chưa đến 20 tuổi ra ngoài làm hộ cá thể có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tôn hiệu trưởng cũng không nghĩ tới mức cái gì hộ vạn tệ trên người, đó là ý nghĩ không thực tế!
Hạ Hiểu Lan nói một phê sách, ông đoán chừng cũng chỉ mấy chục cuốn.
Nghĩ một cuốn sách cũng phải mấy đồng, mấy chục cuốn ít ra cũng phải hai ba trăm, năm nay nhà ai có nhiều tiền tiêu không hết, chẳng phải Hiểu Lan đồng học tiết kiệm từ chi phí sinh hoạt sao.
Cách nói của Tôn hiệu trưởng nhận được sự đồng tình của các thầy cô.
Kỳ thật lúc nãy mọi người đều muốn cùng Hạ Hiểu Lan trò chuyện, Tôn hiệu trưởng ôm lấy ống nghe không chịu buông, từ kinh thành gọi điện về An Khánh, tiền điện thoại cũng không hề rẻ, mọi người cũng đều nhịn được. Với suy nghĩ "một phê sách" chỉ có mấy chục cuốn, đợi đến khi người tân hoa thư điếm đưa sách đến, để Tôn hiệu trưởng ký nhận — Tôn hiệu trưởng cầm bút máy cũng không dám ký tên.
"Đồng chí, làm phiền anh nhắc lại một lần, tổng cộng bao nhiêu cuốn?"
"4362 cuốn."
Sao có thể là hơn 4000 cuốn được!
"Tất cả đều là sách mới sao?"
Người của thư điếm còn kích động hơn cả Tôn hiệu trưởng, "Hoàn toàn mới, từ kho sách từng cuốn theo danh mục mà gom lại, tuyệt đối chưa từng được bày trên kệ cho ai lật xem, sao có thể không hoàn toàn mới? Vì gom số sách này, tất cả chi nhánh tỉnh Dự Nam đều phải lục kho sách, còn có mấy chục cuốn từ nơi khác chuyển đến nữa…"
Quyển nào là cũ chứ?
Cấp trên vừa ra lệnh, cấp dưới chạy gãy cả chân, thế mà còn bị người hoài nghi. Không thể tức giận, người quyên tặng số sách này còn chưa rõ lai lịch thế nào, không thể giận cái ông hiệu trưởng trường cấp ba này được, hít sâu, phải bình tĩnh!
Nhân viên công tác của tân hoa thư điếm, ngày thường có thái độ thế nào, cứ nhìn nhân viên bán hàng ở các cửa hàng bách hóa hay nhân viên phục vụ nhà hàng quốc doanh cùng thời kì, sẽ rõ.
Người như Tôn hiệu trưởng hay lui tới thư điếm xem ké sách, càng có nhận thức sâu sắc.
Tôn hiệu trưởng thì có thể ký nhận mấy chục quyển sách, đột nhiên biến thành hơn bốn ngàn cuốn, ông chỉ còn cách gọi người đến hỗ trợ, từng người đối chiếu danh mục để nghiệm thu.
Học sinh Hiểu Lan này, sao có thể quyên nhiều sách như vậy?
Cần bao nhiêu tiền chứ? !
…Tôn hiệu trưởng rơi vào một sự hoang mang ngọt ngào và một gánh nặng lớn.
Ngũ giám đốc ở xa kinh thành cũng có chung tâm trạng như ông.
Trong mắt ông, vị đồng học họ Hạ vừa có tiền lại có giác ngộ tư tưởng rất cao này, sau khi cúp điện thoại đưa ra một yêu cầu mà ông không thể từ chối.
"Ngũ giám đốc, tôi muốn mua thêm 3000 tệ trái phiếu quốc gia."
Ngũ giám đốc chưa từng nghe qua ai lại chủ động mua trái phiếu quốc gia, âm thanh này giống như âm thanh từ trời, khiến ông nửa ngày không dám tin, nhưng miệng thì phản ứng nhanh hơn não, ông hoàn toàn không thể khống chế chính mình:
"…Hạ đồng học, cô có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận