Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1271: Lạnh lùng tướng đãi (length: 8181)

Khách nhân của Tống lão.
Có tư cách làm khách của Tống lão thật không nhiều.
Mẫn Tiểu Cúc lái xe đến Hương Sơn, sau khi đi qua bảy khúc cua tám ngã rẽ đường núi, cuối cùng cũng đến được nơi Tống lão tĩnh dưỡng.
Dưới con mắt của một sinh viên ngành kiến trúc như Hạ Hiểu Lan mà nói, nơi này được chọn rất tốt; không phải trên đỉnh núi, mà là ở lưng chừng núi.
Mùa hè thì mát mẻ, mùa đông cũng không đến mức quá lạnh.
Nhưng với tuổi của Tống lão, thích hợp hơn là đến phía nam khí hậu ấm áp qua mùa đông.
Có lẽ là vì công việc thật sự không thể rời đi, Tống lão không thể rời kinh thành quá xa?
Mẫn Tiểu Cúc dừng xe, lập tức có cảnh vệ tiến lên kiểm tra, xác nhận biển số xe, lại xác nhận Thang Hoành Ân, còn phải xác nhận những người khác trong xe không mang theo vật phẩm nguy hiểm gì.
Loại an ninh cấp bậc này, Hạ Hiểu Lan cũng là lần đầu tiên gặp.
Mẫn Tiểu Cúc lén nói cho cô biết, “Đã sớm phải báo cáo kiểu xe và biển số xe rồi, muốn gặp lãnh đạo lớn đều là như vậy.” Nói cách khác, người còn chưa nhìn thấy Tống lão, lai lịch xuất thân gì đó đã bị tra xét từ đầu đến chân rồi sao?
Hạ Hiểu Lan cũng không khỏi bị bầu không khí này ảnh hưởng, bất giác trở nên trang trọng hơn.
Lưu Phân kỳ quái, lần trước đến căn bản không có những thủ tục này, xe trực tiếp chạy vào trong sân, cho nên bà mới không nhận ra người mình gặp là nhân vật lớn.
Thang Hoành Ân nhỏ giọng giải thích bên tai bà:
"Hôm nay đến không ít người nhà họ Tống, cho nên việc kiểm tra an ninh nghiêm ngặt hơn một chút."
Hả?
Cho nên chỉ có mình Thang Hoành Ân đến, còn không cần phải kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, ngược lại là nhiều người nhà họ Tống đến, tình hình lại trở nên khác, Lưu Phân lập tức cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng – người nhà họ Tống, chẳng phải là người nhà của Tống lão sao, nếu không thì gọi làm gì là ‘người nhà họ Tống’.
Trước mắt không phải là thời cơ nói chuyện tỉ mỉ, bên này cảnh vệ vừa cho phép đi vào, Thang Hoành Ân liền thấy có người đi ra.
Là Hoắc Trầm Chu bước nhanh đi ra:
"Thang thúc, ông nội kêu cháu ra đón chú vào, ông ấy đang đợi chú ở thư phòng."
Tống lão muốn gặp mình trước, Thang Hoành Ân nắm tay Lưu Phân, "Đây là cháu ngoại của Tống lão, Hoắc Trầm Chu, hai mẹ con con theo cậu ấy vào trước sảnh sưởi ấm, đi đường vừa rồi cũng bị lạnh có phải không?"
Lưu Phân không ngờ đến lại là tình huống như vậy.
Tống lão đột nhiên gọi Thang Hoành Ân đi, để bà một mình đối diện với người nhà họ Tống.
Không đúng, bà đâu có một mình, nếu bà tức giận không chỉ khiến Thang Hoành Ân mất mặt, còn không thể bảo vệ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan đã tiến đến, "Thang thúc chú cứ đi trước đi, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con."
Thang Hoành Ân gật đầu, “Con với Trầm Chu cũng là người quen cũ, có chuyện gì cần giúp cứ hỏi Trầm Chu."
Hạ Hiểu Lan và Hoắc Trầm Chu là người quen cũ.
Nhưng cũng từng ầm ĩ không vui vẻ gì.
Nhưng so với những người khác trong nhà họ Tống, Hoắc Trầm Chu miễn cưỡng còn đáng tin, ít nhất Hoắc Trầm Chu có việc nhờ người, khi chưa đạt được mục đích, sẽ không đối đầu với Thang Hoành Ân.
Hạ Hiểu Lan đảo mắt một cái, “Đó là đương nhiên, con và Hoắc giám đốc quen thân nhau như thế mà.” Hoắc Trầm Chu bực bội vô cùng, trước đây Thang Hoành Ân nói hai người có thể kết nghĩa huynh muội, Hoắc Trầm Chu còn không vui. Bây giờ hay rồi, Hạ Hiểu Lan thực sự là con gái nuôi của Thang Hoành Ân, kéo đến hôm nay chẳng phải vẫn là kết nghĩa huynh muội đó sao:
"Hiểu Lan, giữa em và anh không cần xa lạ như vậy, em gọi anh là tên cũng được, gọi một tiếng anh hai cũng được.” Thang Hoành Ân vội đi rồi Hạ Hiểu Lan cũng liền tiếp nhận bậc thang mà Hoắc Trầm Chu đưa tới, kêu một tiếng "Anh hai Hoắc."
Hoắc Trầm Chu mang không ít quỷ kế trong đầu, chưa chắc đã tốt đẹp gì hơn đám người Thịnh Huyên kia.
Nhưng Hoắc Trầm Chu chơi cờ, chủ yếu là nhắm vào Thang Hoành Ân, nàng còn nhân đó nhặt được chút món hời, ngân hàng thúc giục phải trả tiền sớm, thì đối phương chủ động đưa ra muốn cho Khải Hàng vay tiền. Tiền thì cuối cùng là không lấy, ngoài mặt Hạ Hiểu Lan còn được cảm kích.
"Dì Lưu, Hiểu Lan, cháu dẫn hai người vào trong."
Sau khi quyết định thay đổi sách lược, sự kiêu ngạo trước đây của Hoắc Trầm Chu không thấy nữa, ấn tượng đầu tiên của Lưu Phân về cậu ta cũng không tệ lắm.
Nếu người nhà họ Tống đều như Hoắc Trầm Chu vậy, thì cũng không tính là khó chung sống.
Sự thật chứng minh Lưu Phân nghĩ quá đơn giản, đợi Hoắc Trầm Chu dẫn hai mẹ con vào trong phòng, nam nam nữ nữ e là có đến mười mấy người, có người ngồi trên sô pha, có người dựa vào cột, lò sưởi trong tường đang cháy hừng hực, làm ấm cả căn phòng.
Cửa kính lớn được sử dụng, khiến ánh sáng trong phòng rất sáng sủa, vừa hưởng thụ sự ấm áp, vừa có thể ngắm cảnh tuyết, ở đây đúng là một sự hưởng thụ.
Chỉ là mọi người vốn đang trò chuyện riêng, Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân vừa bước vào căn phòng, những người này đột nhiên im bặt như thể bị nhấn nút tạm dừng vậy.
Rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người hai mẹ con, rồi lại nhanh chóng thu lại.
Chỉ là một cái liếc nhìn nhẹ nhàng như vậy thôi, người tâm lý yếu có khi sẽ chân tay bủn rủn tại chỗ.
Có tư cách bước vào căn phòng như vậy, lại có bao nhiêu người?
Những người này, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, lại làm như không phát hiện ra mẹ con Hạ Hiểu Lan, tiếp tục nói chuyện với nhau.
Xấu hổ sao?
Hạ Hiểu Lan cảm thấy thật ngây thơ.
Nàng quay đầu sang nhìn Lưu Phân, Lưu Phân cũng không phải là Ngô Hạ A mông.
Đã từng thấy Hạ lão thái, một khi không vừa ý liền chửi ầm lên, chửi không lại thì lăn lộn dưới đất như người đàn bà chua ngoa, gặp lại những sự khó xử của người khác thì Lưu Phân đều thấy không có gì.
Tuy Thang Hoành Ân không cùng nhau tiến vào, nhưng trong lòng bà vẫn nhớ lời Thang Hoành Ân nói: Ai làm bà vui thì bà phản ứng với người đó, thấy ai không vừa mắt, vậy thì không cần nói chuyện.
Hiện tại người nhà họ Tống không để ý đến bà, không phải là lỗi của bà, mà là do người nhà họ Tống thất lễ.
Tại sao bà phải khó chịu vì người nhà họ Tống không có lễ phép?
Tâm rộng rãi cũng có cái tốt của rộng rãi, Hạ Hiểu Lan quá hiểu rõ mẹ ruột của mình, có thể đoán được suy nghĩ của bà.
Hạ Hiểu Lan cố nín cười, bên ngoài lạnh lẽo, trong phòng ấm áp, nàng liền cởi áo khoác ngoài.
Lưu Phân cũng học theo.
Dù sao làm gì cũng học theo con gái mình, chắc chắn không sai.
Hoắc Trầm Chu rất thức thời, giúp hai mẹ con treo quần áo lên. Thấy hai mẹ con Hạ Hiểu Lan thoải mái như vậy, không hề bối rối, người nhà họ Tống đều khá bất ngờ.
Tống Minh Lam cũng vậy.
Cô ta đoán rằng Thang Hoành Ân sẽ không cưới một người xấu xí, nhưng dáng vẻ và khí chất của Lưu Phân vẫn nằm ngoài dự đoán của Tống Minh Lam.
Thịnh Huyên đủ xinh đẹp đủ trẻ trung, nhưng Lưu Phân cũng không phải không có điểm nào tốt.
Thịnh Huyên là kiểu xinh đẹp mang tính xâm lược, còn Lưu Phân lại là vẻ đẹp thấm vào tim gan.
Hạ Hiểu Lan đứng chung với Lưu Phân cũng khiến Tống Minh Lam phải nhìn nhiều vài lần – Hạ Hiểu Lan thật xinh đẹp, Tống Minh Lam vẫn là lần đầu tiên thấy một người lớn lên không thua kém gì dì Thịnh Huyên!
“Quả nhiên là hồ ly tinh lớn nhỏ, sinh ra là để mê hoặc đàn ông.” Trong đầu Tống Minh Lam không khỏi hiện lên một ý nghĩ: Cô ta vừa rồi chọc cho anh họ không động lòng, chẳng lẽ là anh họ để ý đến đứa con gái riêng này?
Hạ Hiểu Lan gần như sắp kéo Lưu Phân đến chỗ ngồi rồi thì đột nhiên có người khác vào phòng, mang theo khí lạnh:
“Tôi đến muộn nên khách đã đến rồi sao? Thật là quá thất lễ!” Người bước vào là một phụ nữ trung niên.
Không tính là xinh đẹp, lớn cũng không xấu.
Sự nhiệt tình của bà ta đều rất vừa phải: “Tôi là mẹ của Trầm Chu, Tống Nam Trinh, đã sớm muốn gặp các cô nhưng không có cơ hội.” Tống Nam Trinh chủ động bắt tay Lưu Phân, khiến mọi người nhà họ Tống phản ứng không kịp.
Tống Nam Trinh là sao thế này?
Nếu nói trong nhà họ Tống có ai thực tế nhất, tính toán buôn bán nhất, thì không ai khác ngoài Tống Nam Trinh, hiện tại chẳng lẽ bà ta uống nhầm thuốc rồi sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận