Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay

Trọng Sinh 80 Tức Phụ Có Chút Cay - Chương 1075: Cũng không gặp lại? (length: 7790)

Nàng mua Kim Sa Trì, sinh khí không chỉ là La gia, còn có bản thân Harold.
Harold sinh khí không phải vì mất một miếng đất nhỏ, mà là cảm thấy bị nàng lừa gạt.
Được thôi, lòng tự trọng kỳ quái của đàn ông, nàng có lẽ đã đắc tội Harold hơi quá đáng. Trên thương trường gặp chiêu thật, Hạ Hiểu Lan không thấy mình làm sai, nhưng nếu Harold cứ để bụng chuyện này, Hạ Hiểu Lan không muốn liên lụy Quý Giang Nguyên... Cuộc sống thực tế không phải tiểu thuyết, làm gì có chuyện tài chính thiên tài mười mấy tuổi nhan nhản khắp nơi, tùy tiện mua cổ phiếu nào cũng tăng vùn vụt, rất nhanh liền có thể tích lũy được một gia tài kếch xù.
Trừ phi giống Hạ Hiểu Lan là người trọng sinh.
Mà trước khi trọng sinh cũng không phải dạng phế vật gì.
Nếu không, cơ hội hiện tại Quý Giang Nguyên có được, đừng nói sinh viên chưa tốt nghiệp của Hoa Thanh tha thiết mơ ước, cho dù đổi là sinh viên chưa tốt nghiệp của các trường danh tiếng thế giới, cũng không thể cự tuyệt được.
Một dự án đầu tư tổng thể hàng trăm triệu đô la, lại có thể tham gia ngay từ đầu, cơ hội thế này dễ tìm lắm sao?
Chỉ riêng việc quan sát các thao tác luân chuyển tài chính trong đó thôi cũng là một kinh nghiệm quý giá cho Quý Giang Nguyên rồi.
Hạ Hiểu Lan đã nói vậy, Quý Giang Nguyên cũng biết là lời thật, tiếng ù tai do máy bay hạ cánh từ từ biến mất.
"Ngươi yên tâm, nếu hai dự án có xung đột, ta biết phải chọn cái nào, đạo đức nghề nghiệp cơ bản thì ta có."
Hắn nói xong, cùng Hạ Hiểu Lan nhìn nhau cười.
Chỉ cần không nhắc đến Quý Nhã, cả hai không hề có mâu thuẫn, thuở ban đầu nhìn nhau, lúc Hạ Hiểu Lan còn chưa biết hắn là con trai của Thang Hoành Ân, cô và Quý Giang Nguyên đã khá có nhiều đề tài chung. Lẽ ra bọn họ đã có thể thành bạn tốt, vì sự cố chấp của Quý Nhã, thành ra thế này, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, vừa xuống máy bay Hạ Hiểu Lan lại đụng mặt Harold ở sân bay Dương Thành.
Bên người hắn là một đám người vây quanh, tựa hồ đang chờ máy bay.
Khuôn mặt kiêu căng của Kiều Trị tươi cười như một đóa hoa cúc lớn, Harold mặc vest chỉnh tề, các vì sao vây quanh mặt trăng, vẫn không hề đoái hoài đến Kiều Trị.
Hạ Hiểu Lan có chút kinh ngạc, Harold hình như cũng có chút bất ngờ.
Nàng chần chừ tại chỗ, Harold không nhịn được bước tới trước:
"Hạ Hiểu Lan, ta sắp về Mỹ, cô cự tuyệt sự lấy lòng của ta, làm ta rất thất vọng. Ta nghĩ rằng có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt, ta vẫn muốn nói với cô, cô đã khiến ta khắc sâu ấn tượng."
Hạ Hiểu Lan cũng không biết vì sao mình lại khiến Harold ấn tượng sâu sắc.
Cảnh nàng dẫn người thu dọn La Diệu Tông có lẽ đã vượt quá sức tưởng tượng của Harold, đó là tất cả nguyên nhân!
Nhưng Harold dù sao cũng là phú hào, loại phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua, việc hắn hứng thú với Hạ Hiểu Lan không có nghĩa là hắn muốn quỳ rạp dưới váy nàng mà mất hết cả tự tôn... Tình hình chưa đến mức đó, Hạ Hiểu Lan không đáp lời, Harold cũng thu hồi thái độ nịnh bợ.
Bất quá trong lòng Harold vẫn không thoải mái, trước giờ chỉ có hắn cự tuyệt người khác, chứ không ai dám cự tuyệt hắn.
Nếu đã gặp ở sân bay, hắn vẫn là chủ động đi tới.
Lời này không hề có vẻ yếu thế, mà mang đậm phong vị cao cao tại thượng, bây giờ Hạ Hiểu Lan có nói hối hận thì Harold cũng đã hết hứng thú rồi.
Harold cẩn thận quan sát nét mặt Hạ Hiểu Lan, cô dường như chẳng có vẻ gì là bất ngờ, như thể đang giãy dụa điều gì, cuối cùng vẻ mặt trở nên phức tạp, cô vẫy tay với Harold:
"Wilson tiên sinh, tạm biệt, hy vọng Hoa Quốc để lại cho ngài ấn tượng tốt."
Trong lòng Harold cười lạnh, nhất định là có chút hối hận nhưng hắn không hề định cho cô thêm cơ hội.
"Hạ Hiểu Lan, công ty của cô chỉ mới khởi đầu, cô hãy cầu nguyện Thượng Đế đi, để dự án của cô có thể đại thắng một vố."
Hạ Hiểu Lan thật thà lắc đầu: "Wilson tiên sinh, người Hoa không tin Thượng Đế, chúng ta chỉ tin vào bản thân mình thôi."
Harold nhìn cô một lát, thấy cô thật sự không còn gì muốn nói, liền khẽ hừ một tiếng trong lòng rồi quay người bỏ đi, bảy tám trợ lý vây quanh, nhìn quả là có khí phái của một phú ông tỷ phú.
Kiều Trị cũng đi theo, còn có quản gia già Ellen của Harold đang chỉ huy việc quản lý hành lý, một chuyến đi nước ngoài có mấy chục cái rương, mức độ giàu có này khiến Hạ Hiểu Lan rất ngưỡng mộ.
Đợi đến khi mọi người của Harold lên máy bay, nhân lúc Kiều Trị chưa trở lại, Quý Giang Nguyên hiếu kỳ nói:
"Ta thấy lúc nãy hình như ngươi có chuyện muốn nói với Harold, chắc chắn hắn đang chờ ngươi chịu thua, sao ngươi lại không lên tiếng?"
Có Harold che chở, Kiều Trị chắc chắn sẽ không dám gây rối.
Hạ Hiểu Lan trừng mắt nhìn một cái, "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, sao ta phải chịu thua trước Harold chứ, cạnh tranh thương mại thì có đúng sai gì đâu, ta là đang muốn nói với Harold đừng tuyệt tình quá, hắn tưởng không đến Hoa Quốc nữa thì ta không thể khiến hắn bực mình sao? Sang năm ta sang Mỹ làm sinh viên trao đổi biết đâu lại gặp được hắn, đến lúc đó chẳng phải hắn sẽ rất xấu hổ hay sao!"
Quý Giang Nguyên nhất thời cạn lời.
Muốn có thể gặp lại nhau ở Mỹ, Harold sẽ bực bội sao?
Chắc có khi còn cảm thấy đây là duyên phận ấy chứ.
Haiz, tính cách của Hạ Hiểu Lan thật không giống vẻ ngoài, Harold mà tỏ vẻ hứng thú với cô gái Hoa nào khác, khối người đã nhao nhao nhào vào rồi, Hạ Hiểu Lan lại cứ cố tình làm ngơ.
Không trả lời thì thôi đi, sao lại không uyển chuyển chút nào mà lại cứng rắn từ chối Harold như vậy.
Có lẽ Harold chưa từng gặp phải sự cản trở nào thế này, hảo cảm đối với Hạ Hiểu Lan đều biến thành ghét bỏ cả rồi.
Quý Giang Nguyên thay Hạ Hiểu Lan sốt ruột, nhưng anh ta không nghĩ đến, lúc anh ta ở Mỹ tuy cực kỳ được các cô gái yêu thích, đó đến cùng chỉ là sự ái mộ non nớt ở trường học mà thôi... Còn suy nghĩ của một người đàn ông trưởng thành như thế nào, Quý Giang Nguyên đang từ một người non nớt bước sang trưởng thành sao có thể hiểu hết được.
Anh ta không phải Harold, vậy thì sao hiểu được ý nghĩ của Harold?
Tuổi tác khác nhau, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, kinh nghiệm tình cảm khác nhau, Tiểu Quý nghĩ vẫn còn rất đơn giản.
Nhìn thấy Kiều Trị trở lại, Hạ Hiểu Lan lặng lẽ kéo Quý Giang Nguyên ra xa ba mét.
Kiều Trị đột nhiên thăng tiến, lại còn vừa vặn lúc Hạ Hiểu Lan thuận lợi giành được Kim Sa Trì rồi làm giá của nó tăng cao mấy ngày nay, đúng là đắc ý vô cùng. Kiều Trị người trung niên phát ra sự tự tin mãnh liệt, khí phách hừng hực, ánh mắt nhìn Quý Giang Nguyên vô cùng thân thiết:
"Nếu chú Harold đã cho cháu cơ hội này, cháu phải hết sức trân trọng, ta cũng sẽ cố hết sức giúp cháu... Sau này chúng ta là người một nhà."
Đừng nói Hạ Hiểu Lan, ngay cả Quý Giang Nguyên cũng ngẩn cả người.
"Cái gì?"
Kiều Trị cười ha ha: "À, ta quên mất cháu còn chưa biết, ta và mẹ của cháu đã quyết định đăng ký kết hôn rồi."
Cãi nhau là một phương thức khác để tăng tiến tình cảm.
Sau khi bị Quý Nhã nổi trận lôi đình, Kiều Trị cũng vô cùng tức giận.
Thất bại trong sự nghiệp lại thêm tình cảm không thuận, không người đàn ông nào chịu được hai cú đả kích này.
Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi!
Sự nghiệp đột nhiên có cơ hội, sau thời gian chiến tranh lạnh, hắn và Quý Nhã lại phân tích nội tâm lẫn nhau, cả hai đều cho rằng họ nên bước vào giai đoạn tiếp theo, là hôn nhân.
Cho nên ánh mắt Kiều Trị nhìn Quý Giang Nguyên rất thân thiện, dù gì thì đây cũng là con riêng của hắn.
Không chỉ là con riêng của hắn, cả hai còn đang cùng ở Bằng Thành vì một dự án, nếu Quý Giang Nguyên chịu giúp hắn, hắn sẽ có thêm lợi ích, dự án ở Hoa Quốc này, chính là quân cờ để hắn giết trở lại trung tâm quyền lực của gia tộc Wilson!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận